“…”
Thấy khí thế của họ và vẻ mặt đầy cảm giác nguy cơ con bé nhà mình vật vả nuôi lớn không thể dễ dàng bị dỗ đi, Nam Mẫn nhìn ra vô cùng cạn lời, dở khóc dở cười.
Người ta thường nói ba người phụ nữ thành một sấn khấu kịch, theo cô thấy ba người đàn ông tập trung cũng chẳng thiếu kịch vui.
Cô đến phòng bếp dưới tầng, xem xem đồ ăn làm thế nào rồi, thì thấy Tư Triết đang ngẩn ngơ đứng trông bếp.
“Lửa to quá, còn đun nữa thì cạn hết canh”.
Nam Mẫn thản nhiên nhắc nhở một câu, kéo lại tâm hồn chạy mất của Tư Triết về, phản ứng lại, mau chóng tắt bếp, lúc bắc nồi ra quá vội, nên bị bỏng tay, đau kêu “suýt” một tiếng.
“Mau ngâm nước lạnh đi”, Nam Mẫn cau mày, tóm tay cậu ta đưa đến dưới vòi nước, xả nước lạnh lê tay bị bỏng cho cậu ta.
Nhìn ngón tay đỏ một mảng của cậu ta, sắc mặt Nam Mẫn hằm hằm: “Cậu bị làm sao thế? Hấp ta hấp tấp”.
Tư Triết bị mắng, lại bật cười: “Không sao”.
Không để cậu ta động vào nồi nữa, Nam Mẫn đặt canh lên khay, ấn chuông, để nhân viên phục vụ bưng lên.
Lại tìm thuốc mỡ trị bỏng, vẫy tay với Tư Triết: “Lại đây”.
Tư Triết ngoan ngoãn đi đến.
Nam Mẫn mở hộp thuốc mỡ: “Đưa tay đây”.
Tư Triết đưa ngón tay qua, phòng bếp không có tăm bông, Nam Mẫn chỉ có thể dùng ngón tay bôi thuốc mỡ, cẩn thận thoa lên Tư Triết: “Cũng may không bỏng nặng lắm, nếu không làm sao chơi bóng được?”
“Không sao”, Tư Triết vẫn nói câu này, khóe miệng bất giác cong lên.
Không giống các cô gái hiện nay đều thích làm móng đẹp, Nam Mẫn không làm móng tay, cũng không để móng tay, cắt hình vòng cung sạch sẽ, ngón tay thon dài trắng ngần, phủ lên vết chai dày.
Đôi tay này khiến cậu ta nhớ đến mẹ của mình.
Mẹ cũng từng bôi thuốc mỡ lên ngón tay bị thương của cậu ta, dịu dàng và cẩn thận. . Nhanh mà không có , chờ gì tìm ngay ﹛ Т 𝖱UMТ𝖱UYỆN﹒VN ﹜
“Chị”.
“Ừm?”
Tư Triết mím môi, buột miệng bật ra một câu: “Chị thật giống mẹ em”.
Nam Mẫn: “…”
Nam Mẫn lớn đến từng này tuổi, bị gọi là bà cô cũng rất bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác coi thành mẹ.
Cô ngẩng đầu nhìn Tư Triết: “Muốn chết hả?”
“…”
Tư Triết hoảng hốt, lắc đầu như đánh trống.
Nam Mẫn xị mặt, tiếp tục bôi thuốc cho cậu ta, cất giọng ghê ghớm: “Gọi một tiếng “chị” đã rất hời cho cậu rồi, đừng có được nước lấn tới”.