Khi Trác Huyên nhìn về phía Nam Mẫn, thì Nam Mẫn cũng nhìn thấy cô ta, cũng cảm thấy hết sức bất ngờ khi gặp được gương mặt đó ở đây, mí mắt cụp xuống.
Cái này gọi là “oan gia ngõ hẹp”, hay là “quả đất tròn đi đâu cũng nhìn thấy nhau”?
Cổng tiểu khu có thanh chắn, vì xe Trác Nguyệt mãi vẫn không chịu đi qua nên nó lại chậm rãi hạ xuống.
Nam Mẫn đứng cách cái thanh chắn, ném thuốc giải vào tay Dụ Lâm Hải, nói: “Đưa anh ta nuốt vào một viên, nửa tiếng sau nuột thêm viên nữa”.
Phó Vực vội vã giật lấy thuốc giải từ tay Dụ Lâm Hải, nhét một viên vào miệng mình.
Dụ Lâm Hải không quan tâm tới anh ta, đang định nói gì đó với Nam Mẫn thì không biết tại sao thanh chắn lại được kéo lên, xe của Trác Nguyệt cũng lao vút về phía Nam Mẫn…
“Cẩn thận!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dụ Lâm Hải nhào thẳng tới chỗ Nam Mẫn, ôm cô xoay một vòng.
Hai người suýt chút nữa ngã lăn vào bụi hoa, vất vả lắm mới giữ được thăng bằng.
Nam Mẫn không bị Trác Nguyệt dọa sợ, mà bị Dụ Lâm Hải hù, suýt chút nữa trẹo cả chân, mày cũng cau chặt lại, bò ra từ lồng ngực anh.
Tim Dụ Lâm Hải vẫn còn đập thình thịch rất mạnh, sau khi chắc chắn Nam Mẫn không sao mới thoáng thở phào.
Trác Nguyệt từ trên xe bước xuống, luôn miệng xin lỗi: “Ai da, làm cô sợ muốn chết, hai đứa không sao chứ? Chiếc xe này bị làm sao thế không biết, cô chẳng đụng vào nó, mà nó lại tự chạy đi, suýt chút nữa tông trúng người…”
Nam Mẫn lạnh lùng nhướng mày: “Bà không đụng vào nó mà nó tự động chạy được hả? Chiếc xe có chân hả?”
“Đúng đó, bản thân cô cũng bực bội lắm”.
Trác Nguyệt lái xe suýt tông trúng người, nhưng trông còn vô tội đáng thương hơn cả nạn nhân suýt bị tông trúng, vỗ vỗ đầu xe: “Cô cũng không biết nhiều về xe, hình như là máy móc có vấn đề rồi thì phải? Lát nữa ghé cửa hàng 4S bảo hành xem sao”.
“Khỏi phải đến tiệm 4S, trực tiếp ghé đồn cảnh sát bên cạnh đi”.
Dụ Lâm Hải lạnh lùng lên tiếng.
Trác Huyên và Trác Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Dụ Lâm Hải.
“Đến… Đến đồn cảnh sát làm cái gì?”, mí mắt Trác Nguyệt bỗng giật giật.
Mặt Dụ Lâm Hải lạnh như băng, không có chút độ ấm nào: “Báo cảnh sát bà âm mưu giết người”.
“…”
Sắc mặt Trác Nguyệt chợt cứng đờ, dường như bà ta không ngờ Dụ Lâm Hải lại không chịu nể mặt mình như thế.
Sắc mặt Trác Huyên lại trắng bệch, vội vàng đi tới, ngượng ngùng cười nói: “Anh Hải, xem anh kìa, sao lại tức giận thế, cũng đâu phải chuyện gì to tát”.
Phó Vực nuốt một viên thuốc giải, cũng thôi không cười nữa, nhưng khóe môi lại hiện lên nụ cười lạnh: “Ai da da, thời đại bây giờ tông trúng người cũng không phải là chuyện lớn hả? Hay là cô đứng đó đi, cho tôi đụng một cái xem sao?”