Tô Duệ cũng nói trước với Dụ Phượng Kiều và Dụ Lâm Hải: “Điều trị bằng đông y vốn là một quá trình kéo dài, chân đến sự phối hợp của bệnh nhân, cũng cần cả gia đình ủng hộ, hai người hãy chuẩn bị sẵn tâm lý”.
Dụ Phượng Kiều và Dụ Lâm Hải cùng gật đầu.
Với bọn họ mà nói, đây vốn là niềm vui bất ngờ, tất nhiên bác sĩ nói cái gì thì chính là cái đấy.
—
Bạch Lộc Dư nhanh chóng vào cửa hiệu, kể lại cho Nam Mẫn tình hình ở đồn cảnh sát.
Trác Nguyệt bị tạm giam vì tình nghi cố tình giết người, nhưng tình tiết khá nhẹ, không tạo thành thương vong gì, bà ta đã cúi người xin lỗi với thái độ thành khẩn, sẵn sàng nhận chút xử phạt, cộng thêm luật sư giúp bà ta bào chữa nên dù có phán quyết cũng sẽ không giam giữ bà ta quá lâu.
Với kết quả này, Nam Mẫn cũng đã tính trước.
Cô khoanh tay, lạnh lùng cười: “Em đã nói với Thẩm Lưu Thư, mà ta không quyết tâm đâm chết em xem như bà ta xui xẻo. Nếu em đã sống, thì sẽ không bao giờ buông tha cho kẻ muốn hại em”.
Bạch Lộc Dư nhíu mày: “Em muốn làm gì, nói đi, anh nhỏ giúp em làm”.
“Tạm giam bà ta lại chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo mới là đoạn kịch quan trọng nhất. Bà ta hay tự xưng mình là nhân vật của công chúng lắm mà? Thế lần này em sẽ cho bà ta thành nhân vật nóng sốt nhất trước công chúng, giúp bà ta thành người nổi tiếng nhất”.
Khóe môi Nam Mẫn lạnh lùng nhếch lên.
Bạch Lộc Dư hiểu được, vỗ tay thành tiếng: “Anh hiểu rồi”.
Anh ta lại cười nói với Dụ Phượng Kiều nằm trên giường bệnh: “Dì Kiều, dì hãy nghỉ ngơi thật thoải mái, cháu giúp dì báo thù!”
Dụ Phượng Kiều mỉm cười với anh ta.
Mấy người anh của Nam Mẫn, tất cả đều là nhân tài, hoặc là thiên tài, hơn con trai bà rất nhiều.
Lúc nãy Nam Mẫn nói với Bạch Lộc Dư như thế, hoàn toàn không e dè Dụ Phượng Kiều.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường, ngước mắt nhìn Dụ Phượng Kiều: “Dì à, dì có trách con lòng dạ độc ác quá không?”
Dụ Phượng Kiều cười lắc đầu nói: “Dì chỉ tự trách vì năm đó mình quá hiền lành, không ném hai kẻ cặn bã đó vào bụi rậm đánh một trận, để bọn họ thoải mái vui vẻ từng đó năm, nuôi hổ thành nạn, suýt chút nữa làm con bị thương”.
Bà nhìn Nam Mẫn với vẻ mặt đầy áy náy.
“Con không sao. Bọn họ không thể tổn thương đến con được”, Nam Mẫn cười hiền.
Ánh mắt Dụ Phượng Kiều có vẻ buồn bã: “Dì biết, người tổn thương con sâu sắc nhất đang đứng ở bên ngoài kìa”.
Bà liếc mắt nhìn ra ngoài, nắm lấy tay Nam Mẫn, nhìn cô thật lâu: “Mẫn à, con nói cho dì biết, con với Lâm Hải thật sự không thể quay lại với nhau được nữa ư?”
Gương mặt Nam Mẫn bỗng cứng đờ, ánh mắt khẽ ngước lên, nhìn vào đôi mắt phượng giống hệt Dụ Lâm Hải của Dụ Phượng Kiều.
“Dì à”, cô chậm rãi lên tiếng: “Con nhỏ nhen lắm, là người biết nhớ ơn, nhưng cũng ghi thù. Ba năm đó, con che giấu thân phận của mình gả vào nhà họ Dụ, đến bên cạnh Dụ Lâm Hải để chăm sóc anh ấy, con không hối hận. Nhưng duyên phận ấy mà, có bắt đầu thì cũng có kết thúc, con đã chịu đủ tổn thương, đã chịu đủ đau khổ để không muốn nếm thêm lần nào nữa”.
Câu nói đó đã thể hiện rất rõ ràng và chính xác những lời cần nói.