Dụ Lâm Hải vẫn giữ chắc tay lái, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cố Hoành đang theo đuổi em gái nhà em hả?”
“Anh ta sắp bị hạ đo ván phải rời sân rồi”.
Nam Mẫn lạnh mặt nói: “Đàn ông chọc người con gái của mình tức giận để làm gì? Rửa chén cũng ngại đau tay thì ném đi cho rồi”.
Dụ Lâm Hải gật đầu: “Nói rất đúng. Hay là tôi giới thiệu Hà Chiếu cho em gái em nhé?”
Một câu bất thình lình khiến Nam Mẫn ngẩn người, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn sang Dụ Lâm Hải.
Nhớ tới gương mặt của Hà Chiếu, Nam Mẫn nhíu mày, trực tiếp nói: “Anh bị điên hả?”
Dụ Lâm Hải: “?”
“Cố Hoành nhà tôi có kém cỏi đến mức nào, có ngu ngốc đến mức nào cũng đẹp trai hơn gương mặt như quả hồng khô của Hà Chiếu đấy? Anh nghĩ cái gì thế?”
Dụ Lâm Hải lặng lẽ mím môi, không dám lên tiếng nữa.
Hổ không ở nhà nên khỉ lại xưng vương, trợ lý Hà Chiếu đang diễu võ giương oai ngồi trước bàn của tổng giám đốc Dụ xem tài liệu, cảm thấy bản thân mình rất giống người cầm quyền quân đội, vênh váo hò hét, trong đầu vừa mới nghĩ tới đó thì đã hắt xì một cái thật vang.
“Hắt xì!”, Hà Chiếu xoa mũi, lẩm bẩm: “Chắc chắn có người đang nói xấu sau lưng mình…”
Nam Mẫn nổi nóng nhanh mà nguôi giận cũng nhanh.
Dụ Lâm Hải đưa người đến cổng tiểu khu thì Nam Mẫn đã bình tĩnh lại kha khá rồi, ít nhất gương mặt cô cũng khá bình tĩnh.
Trợ lý Lỗ Hằng đứng trước cổng tiểu khu chờ Nam Mẫn đã lâu, thấy xe đến lập tức mở cửa xe ra, giúp Nam Mẫn che chắn mặt trời chói chang, sau đó lại khách sáo chào hỏi Dụ Lâm Hải: “Cảm ơn tổng giám đốc Dụ đã đưa tổng giám đốc Nam của chúng tôi về”.
Anh ta không biết về quá khứ của Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn, chỉ biết Dụ Lâm Hải đang theo đuổi Nam Mẫn, hơn nữa còn cứu Nam Mẫn khi Trác Nguyệt lao xe về phía cô, nên ấn tượng của anh ta về người này cũng không tệ, thái độ cũng khá thân thiện.
Dụ Lâm Hải nói với Nam Mẫn: “Mẫn, hôm sau gọi bác sĩ Tô và cậu Bạch Thất, chúng ta cùng ăn một bữa”.
“Để sau hẵng nói”.
Thái độ Nam Mẫn lạnh lùng, cô đóng cửa xe, cùng Lỗ Hằng đi vào tiểu khu.
Cũng không hề quay đầu nhìn lại, chỉ cầm điện thoại, lông mày nhíu chặt.
Lỗ Hằng đi theo phía sau Nam Mẫn, nhắm mắt theo đuôi, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Thời gian anh ta biết Nam Mẫn không lâu bằng Cố Hoành, nhưng xem như khá hiểu tính tình của cô.
Nam Mẫn nhìn trông lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng cô cực kỳ trọng quy tắc lễ đạo, bình thường đối nhân xử thế đều lễ độ, khách khí, trước giờ sẽ không vì thân phận và địa vị của đối phương mà phân biệt đối xử, tỏ thái độ. Nhưng với anh Dụ này thì lại khác.
Không chỉ lạnh lùng, thậm chí còn thường xuyên để lộ ra thái độ mất kiên nhẫn.
Điều này ở chỗ khác thì cực kỳ hiếm thấy.
Cô thật sự ghét, hay là… lạt mềm buộc chặt?
Lỗ Hằng không có kinh nghiệm yêu đương gì nên đầu óc mơ hồ, anh ta cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cố làm ra vẻ cười tùy ý nói: “Tính khí của tổng giám đốc Dụ khá tốt, rất hiếm khi thấy con em nhà giàu quang minh lẫm liệt như vậy, vừa nhìn liền biết chính là thân sĩ cực kỳ nhã nhặn”.
Ngón tay đang cầm điện thoại của Nam Mẫn hơi ngừng lại, đột nhiên dừng bước, liếc mắt nhìn anh ta: “Anh mù hả?”