Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Cô ta vô cùng oan ức, nước mắt rơi lã chã tố cáo Nam Mẫn.

Dụ Lâm Hải cau mày.

Trác Huyên nhào đến, nhưng anh lại lùi một bước sang bên cạnh, để cô ta nhào hụt.

Tầm mắt anh chỉ lạnh lùng lướt trên người Trác Huyên, sau đó chuyển hướng sang người Nam Mẫn, thấy cô không bị thương gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chị đẹp trai khoanh tay, cất giọng nói: “Cafe là tôi hất, cô đi chụp tội danh lên đầu người khác làm gì? Cái loại nhặt hồng mềm, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!”

Nam Mẫn nghe liền thấy thú vị, có một ngày cô lại thành công trở thành hồng mềm?

Trác Huyên thù hận nhìn chằm chằm chị đẹp trai, lại nói nhỏ với Dụ Lâm Hải: “Anh Hải…”

Đôi mắt u ám của Dụ Lâm Hải lạnh lùng liếc qua mặt Trác Huyên, lộ ra ý lạnh bảo cô ta câm miệng, đồng thời thu tay về, lạnh nhạt nói: “Có phải tôi đã từng nói, không cho cô xuất hiện trước mắt Nam Mẫn một lần nữa. Cô muốn vào tù theo cô của cô, hay hoàn toàn biến mất ở thành phố Bắc?”

Một câu nói lạnh lùng như vậy khiến lòng Trác Huyên run lên, cả người cũng run rẩy theo.

Sau đó lắc đầu thật mạnh.

Dụ Lâm Hải trực tiếp căn dặn vệ sĩ: “Dẫn cô ta ra ngoài”.

Trác Huyên luôn cảm thấy Dụ Lâm Hải vẫn còn tình cảm với cô ta, suy cho cùng ngày trước anh đối xử với mình tốt như vậy, còn suýt chút nữa cưới cô ta… Nhưng cô ta đã quên mất, tình cảm đều có hạn sử dụng.

Dù tình cảm sâu đậm đến đâu cũng không chịu nổi hết lần này đến lần khác, huống chi tình cảm ban đầu của họ chỉ là một loại quả thối rữa, ban đầu cô ta không thật lòng thích anh, chỉ là hưởng thụ cảm giác trêu đùa người ta, sau này khi dần dần yêu anh rồi thì lại từ bỏ anh.

Mà anh bây giờ lại yêu Nam Mẫn, người đã từng bị anh bỏ rơi.

Thật ra thì tình cảnh của họ khá giống nhau.

Cô ta không gọi về được tình yêu anh dành cho mình;

Còn Dụ Lâm Hải có thể gọi về được tình yêu Nam Mẫn dành cho anh không?

Chỉ sợ cũng khó.

Trừ phi có thể làm lại từ đầu.



Trác Huyên được hộ vệ đỡ ra ngoài, tất cả lại quay về yên tĩnh.

Trên đất hỗn độn một mảng, chị đẹp trai trực tiếp phân công cho Lỗ Hằng đang đứng bên cạnh: “Anh đẹp trai, bên kia có cây lau nhà, phiền anh lau sàn hộ. Còn có giẻ lau, anh lau bàn luôn đi”.

“Ờ”.

Cô ấy phân công rất tự nhiên, Lỗ Hằng cũng tự nhiên đáp lại.

Cho đến khi cầm cây lau nhà lên, Lỗ Hằng mới cảm thấy không đúng lắm, anh ta nhướng mày: “Không phải chứ, đây là quán của cô, lẽ nào không phải cô dọn dẹp sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui