Tiếng hét này như sét đánh xuống mặt đất, lập tức khiến Lạc Ưu ngẩng đầu, thì nhìn thấy một anh chàng đẹp trai.
Không, nói một cách chính xác là hai anh.
Không tính Lỗ Hằng, hai người đi đến trước mặt đều đẹp trai.
Đặc biệt là anh chàng đeo kính râm màu đen, là gu của cô ấy.
Làn da màu cổ đồng trông còn đen hơn cô ấy.
Nhưng sao nhìn lại quen mắt thế nhỉ?
…
Lạc Ưu và Nam Mẫn cùng đứng thẳng người, nhìn ra phía cửa.
Dụ Lâm Hải cũng đứng lên.
Quyền Dạ Khiên mím đôi môi mỏng, đi thẳng về phía bọn họ.
Anh ta tháo kính râm xuống, Lạc Ưu nhìn thẳng vào ánh mắt sâu sắc bén đó, chỉ cảm thấy run cả tim.
Cô ấy nhận ra người này là ai!
Chính là anh ta, từng theo dõi cô ấy rất nhiều lần, chẳng trách quen mắt như vậy.
Tên biến thái đáng chết!
Lạc Ưu nheo đôi mắt xinh đẹp.
Lập tức trở nên sắc xảo.
Bạch Lộc Dư vỗ trái tim bị kinh hãi: “Dọa chết anh rồi, anh còn tưởng Tiểu Lục đang sờ đàn ông cơ”.
Nam Mẫn cạn lời.
Con mắt của hai ông anh này sao vậy, có đàn ông nào xinh đẹp thế không?
“Em sờ đàn ông thì đã làm sao, còn không cho sờ là sao hả?”
Dụ Lâm Hải nhìn sang Nam Mẫn một cái, nếu Lạc Ưu là đàn ông thật, làm sao anh có thể cho cô sờ.
Không đợi Dụ Lâm Hải lên tiếng, một giọng băng lạnh phát ra từ bên cạnh.
“Không cho sờ”, Quyền Dạ Khiên nói cứng.
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư cùng nhìn sang Quyền Dạ Khiên, đều thể hiện ánh mắt kỳ dị: “?”
Lạc Ưu khẽ ngước mắt: “Liên quan gì đến anh…”
Vừa dứt lời, Quyền Dạ Khiên trực tiếp đưa bàn tay lớn vòng qua vai của Lạc Ưu, quay mặt ra với Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư, vẻ mặt trịnh trọng chưa từng có: “Xin giới thiệu, đây là chị dâu của các em”.
Lạc Ưu: “?”
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư: “!”
Bầu không khí tĩnh lặng mấy giây, Lạc Ưu nắm chặt cánh tay của Quyền Dạ Khiên gần như ngay lập tức, ấn thấp vai của anh ta, vật một cú, nhưng cô ấy quên mất phần hông của mình vừa được mát xa, đang trong trạng thái mềm yếu.
Quyền Dạ Khiên vẫn đứng yên, yên lặng nhìn cô ấy, chỉ nghe một tiếng “cạch” giòn tan.