Gió mát lạnh phả vào mặt, tâm tình trở nên thư thái rất nhiều, cảm nhận được mùi vị tự do, buông thả.
Trong xe mở một bài hát tên là ‘Mặt trời lặn trên đại lộ’, rất hợp với tình thế.
Cơ thể Lạc Ưu lắc lư theo tiết tấu bài hát, cô ấy nhắm mắt, tay giơ lên nắm lấy làn gió mát.
Quyền Dạ Khiên lái một chiếc xe thể thao màu xanh, bám sát đằng sau các cô.
Nhìn đôi tay nhỏ dài kia giơ lên không trung, tay Quyền Dạ Khiên đang cầm vô lăng dần dần siết chặt, yết hầu không nhịn được chuyển động.
Không biết làm sao, cổ họng có chút khô khốc, tâm tình cũng nóng ran.
Anh ta mở máy lạnh của khoang xe lớn hơn một chút.
Bên cạnh.
Tình hình của Dụ Lâm Hải không tốt hơn anh ta bao nhiêu.
Nhìn bên đường, đàn ông không ngừng kéo cửa kính xe huýt sáo, lấy lòng, tán tỉnh Nam Mẫn, anh chỉ muốn lôi cổ bọn họ ném ra ngoài, đôi mắt híp lại, tay nắm chặt thành quyền.
Lạc Ưu liếc nhìn gương chiếu hậu nói: “Hai người này sao cứ như âm hồn không tan, như keo chó vậy”.
Nam Mẫn liếc nhìn gương chiếu hậu, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.
Cô đã sớm phát hiện bọn họ đi theo sau xe mình, nếu như chỉ có một mình Dụ Lâm Hải, cô đã bỏ rơi anh từ lâu rồi, nhưng trong xe còn có anh hai, mặc dù cô cảm thấy thật khinh bỉ bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, nhưng cô cũng hy vọng anh hai có thể sớm thoát ế.
Cưới Lạc Ưu về nhà.
Dù sao thì phù sa không thể chảy ruộng ngoài.
Nếu Lạc Ưu có thể trở thành chị dâu hai, vậy thì quá tốt.
Thế là muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, Nam Mẫn cũng không lái nhanh quá, cứ để mặc cho bọn họ đi theo.
Lúc này Lạc Ưu cũng rất mâu thuẫn.
Cô ấy phiền nhất là có người đi theo mình, năm đó sở dĩ cô ấy lựa chọn nhập ngũ cũng là vì từ nhỏ người trong nhà muốn nuôi lớn cô ấy trong lòng bàn tay, một mặt không nỡ để cô chịu bất kỳ tổn thương nào, mặt khác lại sợ cô ấy xảy ra chuyện gì nguy hiểm, vì vậy đã đưa cô ấy đến Thiếu Lâm Tự học võ.
Vốn là để cô ấy rèn luyện cơ thể, tập võ mới có thể bảo vệ được bản thân.
Không ngờ nhờ học võ, Lạc Ưu đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của họ, chạy thẳng vào quân đội, không ai có thể đi theo cô ấy được nữa.
Đổi lại nếu là cô ấy lái xe, lúc này đã bỏ xa anh hai họ Quyền kia từ lâu rồi.
Nhưng trên xe còn có Dụ Lâm Hải đang ngồi, nhìn dáng vẻ đau khổ đáng thương của chiến hữu cũ, cô ấy không nhịn được muốn giúp đỡ anh.
Hai chị em đều có tâm tư riêng, nhưng Lạc Ưu vừa mở miệng, Nam Mẫn liền tiếp lời: “Bỏ rơi bọn họ?”
Lạc Ưu nghiêng đầu, rồi sau đó gật đầu: “Tôi thấy được”.
Nam Mẫn không do dự thêm, đèn xanh còn lại ba giây, phía trước không có xe, cô đột ngột đạp cần ga, phóng vèo qua.
Quyền Dạ Khiên không để ý nên đã không theo kịp, phải chờ đèn đỏ.
Cơ thể Dụ Lâm Hải lay động, nhìn chiếc xe Porsche màu đỏ hòa vào dòng xe, anh khẽ nhíu mày.