Nam Mẫn nghiêng đầu, nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú toàn thân mặc đồ hiệu, dáng người hơi mập chạy tới, cậu em lễ tân liền gọi cậu ấy một tiếng ‘Ông chủ’.
Nam Mẫn cũng không xa lạ gì với khuôn mặt này, chính là con trai thứ của ông hai nhà họ Dụ, Dụ Gia Hàng.
Cũng là em họ khác của Dụ Lâm Hải.
“Gia Hàng”.
Nam Mẫn hơi ngây ra: “Câu lạc bộ này là em mở?”
“Đúng nha đúng nha”.
Dụ Gia Hàng cười, gật đầu liên tục, híp mắt cười với Lạc Ưu.
So với chị em Dụ Phạn Âm và Dụ Trạch Vũ của ông ba Dụ, Nam Mẫn không tiếp xúc nhiều với hai cậu con trai nhà ông hai.
Cũng chỉ vào ngày lễ tết mới có thể thấy mặt.
Ông hai Dụ có hai cậu con trai, con trai lớn Dụ Gia Nhuế từ nhỏ tính cách quái gở, đam mê đánh cờ, là kỳ thủ quốc gia.
Bình thường một là ở câu lạc bộ cờ để chơi cờ, hai là ra ngoài thi đấu đánh cờ, quanh năm suốt tháng không thấy mặt.
Đứa con thứ hai Dụ Gia Hàng lại là một cậu ấm ăn chơi trác táng hàng thật giá thật, từ nhỏ đã biết cách phá sản, trước đó còn bán cả đồ cổ trong nhà đi để kiếm tiền tiêu vặt, sau này lớn lên lại bán cổ phiếu, khiến ông hai nhà họ Dụ tức giận tới mức đưa con trai mình đến Biến Hình Kế, lượn xuống vùng quê trải nghiệm sự khó khăn của cuộc sống.
Nếm thử cái gọi là nỗi khổ nhân gian.
Khi ấy Nam Mẫn nhàn rỗi đến mức nhàm chán, cũng đã ngồi xem chương trình này, khoảng thời gian đó, Dụ Gia Hàng chính là suối nguồn vui vẻ của cô.
Dụ Gia Hàng tưởng mình bị bố ruột bán như bán heo, khóc suốt hai tập, gặp ai cũng than, còn nêu rõ họ tên nói: “Ông bố Dụ Kiến Quốc của em bán em rồi”, thế nên không chỉ mọi người ở thôn biết đến cái tên Dụ Kiến Quốc, mà người dân cả nước đều biết Dụ Kiến Quốc bán con trai.
Nhờ phúc của con trai, ông hai họ Dụ suýt chút nữa trở thành ông tổ của những gương mặt nổi tiếng trên mạng, đi tới đâu cũng có người an ủi vài câu, tức đến đau cả gan.
Thật sự không chịu nổi sự mất mặt đó nữa, ông hai Dụ bèn gọi con trai trở về, không ngờ Dụ Gia Hàng đã chấp nhận sự thật, chẳng những dần dần quen với cuộc sống nông thôn, còn gọi đôi vợ chồng chăm sóc mình ở đó là bố mẹ, tiếng nào cũng bố, tiếng nào cũng mẹ, nghe mềm nhũn hết cả tim gan.
Một cậu ấm đã quen nếp sống trong thành phố, đột nhiên biến thành thằng nhóc dưới thôn đầy cần cù dũng cảm, ngày ngày chăn dê, cho heo ăn, nuôi gà, nhổ cỏ, cũng giải phóng được con người thật của mình, thỉnh thoảng lại thốt ra những câu đắt giá, cống hiến cho cư dân mạng một đống meme, tạo tiếng cười cho mọi người, bình luận lúc nào cũng đầy tiếng cười ha ha ha.
Ông bà cụ nhà họ Dụ cũng kéo cả nhà ngồi trước TV để xem chương trình, ai cũng bị đứa cháu bảo bối chọc cười ha hả, chỉ có ông hai với bà hai họ Dụ là mặt mũi tái mét, người này mặt ủ mày chau hơn người kia, đẻ ra đứa con trai không tim không phổi thế này, đúng là khiến người ta đau đầu.
Cuối cùng Dụ Hành Nghiêm mới lên tiếng: “Mau đi đón con trai mình về đi, nếu không sẽ thành đứa con hiếu thảo nhà người ta thật đó”.