Khoảnh khắc trông thấy Nam Mẫn, cô ta hoảng sợ, tay trượt khỏi hòn đá bên cạnh hồ, cứ thế úp mặt xuống nước, mà người đàn ông vừa tác động lực vào cơ thể cô ta, cằm để râu quai nón, ánh mắt trở nên sắc bén.
Môi lại khẽ nhếch lên.
“Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa. Mang bọn họ vào đây”.
Râu quai nón ra lệnh, vệ sĩ áo đen lập tức nhào về phía hai người bọn họ.
Nam Mẫn và Lạc Ưu thốt lên gần như là cùng một lúc: “Chạy!”
Kết quả là vừa quay người lại, sau lưng đã xuất hiện một đống vệ sĩ áo đen từ lúc nào, trực tiếp bao vây bọn họ.
Hai người cùng lùi về sau từng bước, thầm nghĩ trong lòng: Toang rồi!
Vì định đi xông hơi nên Nam Mẫn và Lạc Ưu đã để lại đồ đạc của mình trong tủ quần áo, chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ, thoải mái nhẹ nhàng, chẳng mang theo cái gì cả.
Bên trong lớp áo ngủ hoàn toàn trống trải, chẳng có món đồ bảo vệ nào.
Không thể gọi điện thoại cầu cứu được, đành phải tự cứu lấy mình.
Lạc Ưu cảnh giác nhìn đám người áo đen kia, híp mắt, thử đếm số người bên kia, cùng với sức chiến đấu của bên mình, hỏi Nam Mẫn: “Đánh được không?”
Nam Mẫn nói: “Không được cũng phải được”.
Cô hỏi Lạc Ưu: “Eo cô ổn không?”
Lạc Ưu: “Không ổn cũng phải ổn. Chơi!”
Vừa dứt lời, cô ấy và Nam Mẫn như mở khóa an toàn, cùng lao lên hành động.
Nam Mẫn giơ chân tung một cước về phía người áo đen muốn tóm lấy mình, đè vai xuống khiến kẻ đó phải quỳ ngay trước mặt, sau đó cho gã một đấm thật mạnh, lại giẫm lên vai gã xoay một vòng, đá bay hai tên áo đen khác, tiếng gió ào ào.
Lạc Ưu vật một tên vệ sĩ áo đen qua đầu, nhìn bóng dáng đánh đấm như nước chảy thành sông của Nam Mẫn mới biết mình đã đánh giá cô quá thấp, môi lại cong lên: “Được quá nha!” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
4. Chiều Hư
=====================================
Không cần phải lo lắng cho người khác nữa, Lạc Ưu lập tức không khách sáo, bẻ gập cổ tay của một tên vệ sĩ, chợt nghe thấy tiếng xương “răng rắc” giòn tan, lập tức cho tên đó một chiêu chia gân bẻ xương.
Vệ sĩ đau đến mức kêu la thảm thiết: “A…”
Trác Huyên bị người đàn ông kia nắm tóc kéo lên khỏi mặt nước, cảm thấy da đầu mình kéo căng, còn chưa thoát khỏi cơn đau đớn thì đã thấy Nam Mẫn và Lạc Ưu đang đánh nhau với vệ sĩ, còn đánh ngã khá nhiều tên.
Cô ta kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Nam Mẫn có luyện võ!”
Đôi mắt hổ phách của râu quai nón như mắt đại bàng, dán chặt vào người Nam Mẫn.
Giọng tên đó ồm ồm: “Biết cô ta hả?”
“Biết!”
Trác Huyên liên tục gật đầu, nắm lấy cánh tay râu quai nón, vẻ mặt đầy kinh hoảng, cùng với tàn nhẫn: “Anh Kiều, anh nhất quyết không được để bọn họ trốn mất! Nhất định phải bắt được họ! Bọn họ có thù với em!”