“Ồ”.
Râu quai nón thản nhiên lên tiếng, chẳng thèm liếc mắt nhìn Trác Huyên, lại nói: “Thế thì nghe cô”.
Đôi chân dài kia bước ra khỏi hồ nước nóng, tiện tay với lấy cái khăn tắm quấn quanh eo.
Lạc Ưu và Nam Mẫn đánh đến mức không thấy mặt trời đâu.
Tuy hai người đánh đấm cũng rất tốt, nhưng đối phương thật sự quá đông, họ đánh không lại, trong tay họ lại không có vũ khí, đúng là tay không đánh giặc, nếu có con dao găm trong tay thì đã không đến mức vất vả như vậy.
Cứ tiếp tục thế này là không được.
Nam Mẫn nhìn Lạc Ưu bị hai tên vệ sĩ vạm vỡ kẹo ở giữa, đè nặng xuống eo cô ấy thì chợt run run, một đấm đánh tên vệ sĩ đang bám lấy mình, rồi vội vàng sang cứu Lạc Ưu, đỡ lấy cô ấy.
“Eo thế nào rồi? Không sao chứ?”
Lạc Ưu ôm eo, lắc đầu nói: “Không sao”.
Thế nhưng mặt mũi cô ấy tái nhợt, nhíu mày thật chặt, cùng với cả đầu đầy mồ hôi lạnh, làm gì có chuyện không sao.
Vết thương ở thắt lưng Lạc Ưu chưa khỏi, cứ đánh thế này thì bọn họ không thể chịu đựng được lâu.
Nam Mẫn nhướng mày, nhìn thấy cái nút màu đỏ trên tường, đó là nút cảnh báo cháy.
Cô chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp chạy tới nhấn nút, tiếng chuông cảnh báo lập tức vang lên.
Cuối cùng cũng xem như gửi được lời cầu cứu đi rồi!
“Được rồi!”
Vẻ mặt Nam Mẫn thoáng buông lỏng, đang định báo tin vui cho Lạc Ưu, vừa quay đầu lại đã thấy sau lưng Lạc Ưu xuất hiện thêm một người, chính là người đàn ông để râu quai nón, quấn khăn tắm, mỉm cười nói một câu tiếng Anh.
“Come on, baby! (Lại đây nào bảo bối)”.
—
Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên đến chỗ vòi sen tắm sơ một lát.
Bọn họ không ngâm suối nước nóng, định đi thẳng tới phòng xông hơi, tạo ra tình huống “vô tình gặp gỡ”.
Tuy có hơi mặt dày một chút, nhưng theo đuổi vợ yêu thì cần gì mặt mũi.
Không cần.
Đang định đi tới phòng xông hơi thì nghe thấy tiếng chuông cảnh báo vang lên “ong ong ong”, ai cũng tưởng là có cháy nên sợ hãi chạy ra ngoài, cả quần áo cũng không kịp mặc, quấn có cái khăn tắm đã chạy vội đi.
Mọi thứ lập tức trở nên hỗn loạn.
“Cháy cháy…”
Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên tái mặt, vội vàng chạy tới chỗ hồ nước nóng, đi ngược lại dòng người.
Dụ Gia Hàng gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó điều động nhân viên chạy thoát hiểm.
“Anh cả, anh Quyền, trong đó có cháy, hai anh đừng vào đó, nguy hiểm lắm!”