Nam Lâm cúi đầu: “Có lẽ em nổi lòng tự ti, em cảm thấy mình không xứng với sư huynh, cũng không giúp được gì cho anh ấy, còn gây thêm rắc rối. Em cũng muốn hiểu chuyện một chút, nhưng lại không kiềm chế được suy nghĩ lung tung… nếu sư huynh tìm một cô gái giỏi giang khác, có lẽ sẽ tốt hơn”.
“Chị rất hiểu tâm trạng của em, trước đây có một khoảng thời gian, chị cũng rơi vào tâm trạng như vậy, không rút ra được”.
Người ta đều nói trên thế giới không có sự đồng cảm thực sự, nhưng Nam Mẫn thực sự đồng cảm với tâm trạng hiện giờ của Nam Lâm.
“Trong kinh thi viết, con trai phải lòng mê gái thì còn có thể gỡ ra được, con gái mà phải lòng mê trai, thì không thể gỡ thoát ra được.
Nam Mẫn khẽ phì một tiếng: “Cấu tạo giữa nam nữ khác nhau, trong một đoạn tình cảm, đàn ông thuộc kiểu “đến vội vàng đi cũng vội vàng”, còn phụ nữ thì đa số bước vào chậm, nhưng lún vào rất sâu. Đợi khi em bước vào hoàn tòan, và dựa dẫm ỷ lại, đàn ông đã chán ghét, sẽ không đặt tất cả sự chú ý vào em, lúc này, phụ nữ sẽ suy tính thiệt hơn”.
Nam Lâm gật đầu: “Trước đây em đã nghe bạn học có người yêu nói đến quy luật này, nhưng cũng chỉ nghe thôi. Sau khi bản thân trải qua, mới biết là thế nào, hình như đúng là như vậy… nhưng, phải làm thế nào đây?”
“Không có cách nào”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Sức hút của tình yêu, vốn là một loại kích thích do hoóc-môn sinh ra, nói thẳng ra là một loại phản ứng hóa học của cơ thể, nhưng có lẽ phản ứng hóa học này có tính chu kỳ và thời kỳ, có lâu dài đi nữa thì cũng chẳng lâu dài được bao lâu, phải xem sức hút giữa hai người duy trì được bao lâu. Có thể không ngừng thu hút đối phương, thì càng có thể duy trì tình cảm dài lâu.
Nam Lâm nghe mà ngẩn người: “Vậy, vậy em phải làm thế nào?”
“Ngoại trừ khiến mình trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn, thì không có cách nào khác”.
Nam Mẫn hóa thân thành chuyên gia tình yêu, cũng là nói kinh nghiệm của mình.
“Lâm Lâm, em không cần tự ti, càng không cần suy tính. Em phải tin rằng, em vô cùng xuất xắc, em đáng được yêu thương! Có một người bạn đời có thể dựa dẫm, đương nhiên là tốt, nhưng có tốt đi nữa, em cũng phải dựa vào bản thân. Bất kể lúc nào cũng không được quá trông mong vào người khác. Em có thể có anh ta, nhưng em cũng không sợ mất anh ta, như vậy, em mới có thể đứng ở thế bất bại”.
Nghe lời của chị, còn hơn đi học mười năm.
Nam Lâm dường như đã hiểu, lại như không hiểu, chần chừ gật đầu.
Nhưng những lời chị nói, cô ấy đã nghe hiểu một câu, đó chính là cô ấy phải cố gắng khiến mình tốt hơn!
Trở nên mạnh mẽ hơn!
Cố Hoành đã đến thì không nhàn rỗi.
Nam Mẫn bị cấm túc, không ra ngoài được, nhưng vẫn phải làm những công việc cần làm, một đống việc đợi cô sắp xếp xử lý.
Cố Hoành báo cáo tiến độ xử lý tập đoàn Tần thị.
“Tôi không nghe quá trình, nói thẳng kết quả đi”.
Nam Mẫn ngồi trên giường bệnh, kéo ra chiếc bàn gấp, lướt nhanh từng hạng mục trên tài liệu, chắc chắn không có sai sót bèn ký tên của mình vào góc dưới bên phải, rất nhanh tài liệu đã chất thành núi trên giường bệnh, bảo Lỗ Hằng mau chóng đi xử lý, và nghe Cố Hoành báo cáo.
Cố Hoành muốn kiếm tiền lấy vợ, thì không thể dễ dàng bỏ qua tập đoàn Tần thị.