Nam Mẫn cạn lời, đúng là ông nội của cô.
Tắt máy, cô trả điện thoại cho Dụ Lâm Hải, nhàn nhạt nói một câu: “Cảm ơn”.
“Không cần khách sáo với tôi như vậy”.
Dụ Lâm Hải cầm điện thoại, cảm nhận được hơi ấm mà cô để lại, cũng phải nắm thật chặt.
Trên chiếc bàn nhỏ, bày đầy đồ ăn phong phú đủ loại, hương thơm mê người.
Nam Mẫn ngửi hương vị, cũng rất thèm ăn, cầm đũa lên thưởng thức.
Trong nhà họ Dụ có một cô đầu bếp nấu ăn vô cùng ngon, Nam Mẫn rất kén ăn, nhưng mỗi lần đến nhà họ Dụ đều có thể ăn hai bát cơm đầy, mấy ngày nay, rõ ràng cô cũng ăn thêm nhiều cơm hơn.
Dụ Lâm Hải rất thích ngắm dáng vẻ Nam Mẫn ăn cơm.
Con người luôn luôn thành thật và cũng rất đáng yêu trước đồ ăn ngon.
Để hấp thụ dinh dưỡng tốt nhất, Nam Mẫn ăn rất chậm rãi, dường như chỉ ăn từng miếng nhỏ, không lộ răng, nhai cũng rất khẽ, nhưng tốc độ không hề chậm, cô cũng không có ý muốn ăn ít giảm béo, nửa bát cơm nhanh chóng xuống bụng, đôi môi bóng nhẫy.
Dụ Lâm Hải yên lặng nhìn cô ăn, sau đó cười.
Nam Mẫn ngước mắt, thì thấy anh nhìn chằm chằm cô, còn cười thành ra vậy…
“Nhìn tôi làm gì?”
Dụ Lâm Hải nói: “Đẹp”.
“…”
Nam Mẫn nghĩ thầm, tôi đẹp còn cần anh nói chắc?
“Đừng nhìn, anh cứ nhìn tôi như vậy, tôi không ăn nổi nữa”.
Nam Mẫn cất giọng cứng rắn.
“Ồ”.
Dụ Lâm Hải nhắm mắt: “Vậy tôi không nhìn”.
Nam Mẫn: “…”
Sao giống như tên ngốc vậy?
Cô không thèm để ý anh nữa, vùi đầu ăn cơm của mình.
Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên hai tiếng ‘ục ục”, rất đột ngột.
Nam Mẫn dừng đũa, bổng ngẩng đầu nhìn thẳng vào cái bụng của Dụ Lâm Hải, rồi di chuyển đến khuôn mặt của anh.
Dụ Lâm Hải cũng không ngờ bụng mình lại kêu lên, sắc mặt lóe lên vẻ xấu hổ.
“Anh chưa ăn cơm à?”, Nam Mẫn kinh ngạc hỏi.
Dụ Lâm Hải nhếch khóe miệng cứng đờ: “Chưa”.
Dừng một chút, lại nói: “Từ viện bảo tàng về nhà đã là buổi trưa, sợ em đói, nên nhanh chóng xách hộp cơm đến cho em. Em ăn trước đi, tôi còn chưa đói, chốc nữa ăn sau”.
Nam Mẫn cau mày.
Bụng kêu như vậy mà còn không đói?