Bạch Lộc Dư: “Em có đang nói tiếng người không vậy?”
“Anh xem như đó là tiếng người đi”.
“Anh…”
Bạch Lộc Dư rất muốn khóc, tại sao người chịu tổn thương luôn là anh ta?
—
Khi chạy tới câu lạc bộ Giang Nam, thì nơi đó đã biến thành một bãi chiến trường.
Không chỉ có cảnh sát, mà đội cứu hỏa cũng đến, phóng viên cũng đã tập trung ở đây, chật như nêm cối.
Nam Mẫn nhíu mày, từ trên xe bước xuống, điện thoại trong túi cứ reo mãi nhưng cô không nghe thấy, bên tai chỉ có tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi cùng với tiếng bàn tán của mọi người xung quanh.
“Năm nay bị làm sao thế nhỉ, trước đó một câu lạc bộ cháy, bây giờ lại tới câu lạc bộ Giang Nam?”
“Câu lạc bộ kia đã bác bỏ tin đồn rồi mà, không cháy, do có người đùa dai thôi”.
“Thì cũng đóng cửa đấy thôi? Nghe bảo là nó liên quan tới vụ nổ mạnh gì đó, dính dáng tới ba mạng người đây, nổ ngay ngoại ô này. Không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nghe thôi cũng thấy sợ rồi, đúng là năm xui tháng hạn…”
“Câu lạc bộ Giang Nam luôn bình yên mà, sao lại đột nhiên bốc cháy thế này? Sao cảnh sát cũng tới đây nữa?”
“Nghe nói ai đó có ý định phóng hỏa, chắc là cảnh sát tới đây để bắt người”.
“Chậc chậc, mấy kẻ có tiền này đúng là ăn không ngồi rồi lại tạo nghiệp mà”.
Nam Mẫn ngước lên nhìn nơi xảy ra cháy, đúng là lầu tám, ánh mắt cô xuất hiện vẻ lạnh lẽo.
Lại để tên đó trốn thoát ư?
Dụ Lâm Hải và Triệu Húc đến trước một bước, sau khi tìm hiểu tình huống thì vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn lên lầu, lại bị nhân viên cứu hỏa ngăn cản, đến chậm một bước khiến họ vô cùng ảo não, mặt như màu gan heo ra khỏi câu lạc bộ Giang Nam.
“Này Lâm Hải, đó là vợ trước của cậu đúng không?”, Triệu Húc đẩy đẩy Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải nhướng mày, trông thấy Nam Mẫn đang đứng bên ngoài đám đông, dưới ánh mặt trời, cô ngửa đầu nhìn lên cao, dáng vẻ nhỏ nhắn và xinh xắn nhưng lại tạo cảm giác cô độc tiêu điều.
Anh chỉ cảm thấy lòng mình đau xót, có xúc động muốn đi tới ôm cô vào lòng.
—
Nam Mẫn ngửa đầu lên nhìn một lúc lâu, nhìn đến mức hai mắt phát đau, mãi đến khi một bóng người cao ráo đi tới.
Cô mới chuyển tầm mắt từ phía xa xa lại gần.
Nhìn Dụ Lâm Hải, môi cô giật giật: “Trốn mất rồi hả?”
“Ừ”.
Dụ Lâm Hải không cam tâm, lại áy náy: “Thật lòng xin lỗi. Tôi đến trễ một bước”.
“Đó không phải là lỗi của anh”.
Nam Mẫn lắc đầu: “Đây là ân oán của tôi với anh ta, không liên quan gì tới anh cả”.
Cô càng đẩy anh ra ngoài lại càng khiến anh cảm thấy khó chịu.