Dụ Lâm Hải lo lắng nhưng không thể nói được gì.
“Anh Kiều” kia chính là kẻ đầu sỏ từng bắt cóc Nam Mẫn, rõ ràng hắn đã chết, nhưng không biết tại sao lại “thay hình đổi dạng” và xuất hiện một lần nữa, hắn vẫn chưa chịu buông tha cho Nam Mẫn, vẫn muốn tổn thương cô!
Sao Dụ Lâm Hải có thể cho phép điều đó diễn ra?
Anh biết vụ bắt cóc năm đó đã tạo thành nỗi ám ảnh trong lòng Nam Mẫn, là nút thắt khó gỡ trong tâm trí cô.
Anh cầm lấy tay cô, muốn nói rằng: Đừng sợ, có anh ở đây sẽ bảo vệ cô thật cẩn thận.
Nhưng lời lên đến miệng, Dụ Lâm Hải định nói thì: “Mẫn à…”
Trong đám người đột nhiên có kẻ lao ra, trong tay là gậy sắt, sắc mặt đầy lạnh lẽo, đập mạnh thứ đó vào đầu cô…
“Cẩn thận!”
Đồng tử Dụ Lâm Hải trợn trừng, gần như là theo bản năng, anh một tay bảo vệ gáy Nam Mẫn, ôm cô vào lòng, mà cây gậy đang muốn lấy mạng cô lại nện thẳng vào đầu anh.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên.
Tầm mắt Nam Mẫn bị ánh nắng làm chói mờ, cảm nhận cơ thể Dụ Lâm Hải run lên một cái, rồi trơ mắt nhìn máu tươi từ trên đầu anh chảy xuống, mắt anh nhắm lại, ngã nhào…
Dưới ánh mặt trời nóng cháy, tầm mắt Nam Mẫn trở nên mơ hồ.
Lỗ tai, hình như nghe thấy tiếng ù ù chói tai, khiến da đầu có cảm giác như muốn nổ tung.
Chẳng thể nghe thấy gì, cũng chẳng thể nhìn thấy gì.
Ánh mắt bị màu máu che mờ.
“Bé sáu! Bé sáu!”
“Nhanh lên! Mau rời khỏi nơi này trước đã!”
Đám người Tô Duệ vội vàng chạy tới, đỡ lấy Dụ Lâm Hải bị đánh ngất xỉu trong lòng Nam Mẫn, đưa lên xe.
Xoay đầu, lại không thấy bóng dáng Nam Mẫn đâu.
Bên tai lại vang lên tiếng kêu thảm thiết đến tận trời cao, mọi người cùng nhìn về hướng đó…
Chỉ thấy chân Nam Mẫn giẫm mạnh vào cổ người hành hung, con dao Thụy Sĩ trong tay đã chém xuống, xuyên qua bàn tay người đó, chính là cánh tay máu đã cầm gậy sắt đánh trúng Dụ Lâm Hải!
Gương mặt trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng, giọng nói tàn nhẫn lại vang lên: “Nói, ai đã cử mày tới?”
“Này cô, cô không được…”
Một viên cảnh sát muốn đi tới cản hành động của Nam Mẫn, nhưng bị Triệu Húc ngăn cản.
Người đó nghiến chặt răng, kiên quyết không khai.
Sắc mặt Nam Mẫn vẫn không thay đổi, chân chặn ngang cổ đạp xuống thật mạnh, tay phải xoay tròn, lỗ máu vốn đã đau đớn lại mở rộng ra thêm một chút, cơn đau xé ruột xé gan khiến người kia suýt chút nữa chết ngất.
“A a a!”