“Tôi đây không phải… luôn theo đuổi, mà đuổi không kịp”.
Phó Vực mặt đầy thất bại.
Lạc Ưu không chút phúc hậu cười lớn: “Nghe nói anh còn muốn cả ‘trân châu nhỏ’ của Mẫn mà”.
“Chậc, cô…”, Phó Vực nháy mắt với Lạc Ưu.
Dụ Lâm Hải nghi ngờ nhíu mày: “Cái gì mà ‘trân châu nhỏ’?”
“Thì là ‘trân châu nhỏ’ để sinh sôi đời sau đó, anh nói xem anh ta có đê tiện không”, Lạc Ưu điên cuồng phá đám Phó Vực.
Dụ Lâm Hải nhìn sang Phó vực, đôi mắt như kim độc: “Phó Vực!”
“Đừng hét đừng hét”.
Phó Vực: “Mẫn nói rồi mà, cậu vừa phẫu thuật xong, tâm trạng không thể kích động”.
Đối diện với Dụ Lâm Hải mặt đầy sương lạnh, khí thế hung hăng, Phó Vực né tránh ánh mắt của anh, nhưng thật sự không tránh né nổi: “Được rồi được rồi, không phải tôi bị ông già nhà tôi giục cưới giục sinh con sao, vậy nên chỉ đành đưa ra hạ sách này. Nhưng Tiểu Mẫn không đồng ý, còn suýt chút nữa ném dép vào mặt tôi. Aiz, người phụ nữ này thật sự quá khó theo đuổi!”
Lạc Ưu hừ nhẹ: “Có một người dễ theo đuổi, còn chạy theo đuổi anh, không phải anh không cần sao?”
Phó Vực oán hận một câu: “Bây giờ tình hình của cô không khác gì tôi đâu, đừng có mà chó chê mèo lắm lông”. . Thách 𝘁hánh 𝘁ìm được { T𝗿UmT 𝗿uyen.𝒱n }
Vừa nghĩ đến thế tiến công của Quyền Dạ Khiên, Lạc Ưu không khỏi ỉu xìu.
Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng đàn ông theo đuổi, về mặt này đúng là không có kinh nghiệm gì.
Cô ấy muốn nhận anh ta làm đại ca, nhưng anh ta lại cứ muốn cô ấy làm vợ mình, điều này khiến người ta vô cùng phiền não.
Aiz.
Ba kiếm khách của đội đặc chiến Giao Long ngày xưa đều rơi vào vấn đề tình cảm của riêng mình, khó mà dứt ra được.
Cuối cùng vẫn là Phó Vực quay về chủ đề ban đầu: “Tôi nói này, cá trọc đầu”.
Đối diện với ánh mắt hung hăng trợn trừng của Dụ Lâm Hải, anh ta tạm thời làm như không thấy, dù sao tên nhãi này bây giờ rất yếu ớt, lại không thể nhảy xuống giường đánh mình, anh ta không hề sợ hãi nói: “Không phải cậu thật sự muốn ôn lại cảnh tượng ba năm trước đấy chứ?”
Dụ Lâm Hải ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, ánh mắt trở nên sâu vạn phần.
“Không phải ôn lại”.
Anh cử động đôi môi khô khốc, nói ra có chút khó khăn: “Là đền bù, là chuộc tội”.
Anh muốn nhân cơ hội này bù đắp lại toàn bộ những gì đã bạc đãi Nam Mẫn.
Anh muốn an ủi, chữa trị từng chút vết thương trong lòng cô.
Anh không muốn cô hận mình nữa.
…
“Đám người kia đến bây giờ vẫn không chịu buông tha cho em, sau này em đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận từng chút một”.