Nam Tam Tài trừng mắt với Văn Hải Phong: “Không được! Tại sao chứ? Vậy món nợ cậu ta làm tổn thương Tiểu Mẫn nhà tôi thì tính thế nào? Đề n thế nào?”
Dụ Hành Nghiêm nói: “Phải tính thế nào thì tính thế đó, phải đền thế nào thì đền thế đó, kể cả cho Tiểu Mẫn hết tất cả cổ phần dưới tên A Hải, tôi cũng không đau lòng”.
“Ha, bây giờ nói thì dễ nghe, trước đây đã làm gì hả? Tôi nói với các ông, muộn rồi!”
Nam Mẫn bất lực đỡ trán.
Được, lại bắt đầu đại hội tranh luận rồi.
Ba ông lão này, rốt cuộc tranh cãi đến lúc nào đây.
Nam Mẫn xuất hiện, đúng lúc ngăn cuộc chiến của ba người.
“Ông nội”.
Nam Mẫn gọi nhẹ Nam Tam Tài một tiếng, rồi lễ phép chào hỏi viện trưởng Văn và ông cụ Dụ.
Nhìn thấy Nam Mẫn, ba ông cụ lập tức thu lại đôi cánh đập mạnh của mình, cũng thu lại tư thái ‘già mà không đứng đắn’, người nào cũng rất nghiêm chỉnh.
“Tiểu Mẫn đến rồi à, mau ngồi đi”.
Dụ Hành Nghiêm nhìn Nam Mẫn, ánh mắt hiện lên niềm yêu quý không tả xiết, đó là ánh mắt hiền từ.
Nam Tam Tài liếc ông ta một cái, gọi cháu gái đến bên cạnh mình, thể hiện địa vị chủ quyền của ông nội.
“Sao hôm cháu lại đến đây?”
Cái miệng của Nam Tam Tài bận rộn, mà tay cũng không rảnh, trong lúc nói chuyện vừa nãy, đã tạc xong một bức tượng con tì hưu rất lớn, điêu khắc tinh tế, sinh động như thật.
Nam Mẫn nhìn con tì hưu, hận không thể nhìn rõ từng đường hoa văn, miệng vô thức trả lời: “Cháu phải về thành phố Nam, đến đây chào ông”.
“Phải về rồi ư?”
Không đợi Nam Tam Tài lên tiếng, ông cụ Dụ và lão viện trưởng Văn vừa nghe đã ngồi không yên, đều bật người dậy.
Lúc này Nam Mẫn mới rời mắt khỏi con tì hưu, nhìn thẳng ánh mắt Dụ Hành Nghiêm và Văn Hải Phong, khẽ gật đầu.
“Vâng, cháu về chuyến bay chiều nay. Ở thành phố Nam còn có công việc phải xử lý”.
“Công việc quan trọng, công việc quan trọng”.
Ông cụ Dụ nói, lại khẽ khàng hỏi: “Vậy, A Hải có đi cùng cháu không?”
Vẻ mặt Nam Mẫn không gợn sóng, thản nhiên nói: “Anh ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, còn phải nằm viện một thời gian nữa, để anh ta ngoan ngoãn ở thành phố Bắc thì hơn”.
“Đúng thế, đi theo làm gì, làm vướng chân người ta”. . Truyện Quân Sự
Nam Tam Tài không vui nói, rồi lại nói với Nam Mẫn: “Không sao Tiểu Mẫn, cháu về làm việc của cháu, ông nội kiếm tiền cho cháu tiêu!”
Nam Mẫn bị ông nội nhà mình chọc cười: “Được ạ”.