Phó Vực gật đầu cho qua như dỗ dành như trẻ con: “Ừm, à, được”.
“Chỉ nói miệng thì không tính, ngoắc tay nào”.
Tô Âm đưa ra ngón út.
Phó Vực tròn mắt: “Ngoắc tay cái gì?”
Từ khi học hết mẫu giáo, anh ta đã không còn làm hành động ấu trĩ này rồi! Từ chối!
“Ngoắc tay một trăm năm không được thay đổi”.
Từ chối vô hiệu, Tô Âm cưỡng ép ngoắc ngón tay út của anh ta, ngoắc xong, còn chỉ ngón tay cái đến một chỗ: “Nếu ai vi phạm lời hẹn, thì phạt rách đũng quần trong!”
“Oa, quá đáng rồi đấy”, Phó Vực kinh hãi về lối suy nghĩ của cô bé.
Tô Âm rất hài lòng.
Bên ngoài truyền đến tiếng hô bực bội của Tô Duệ: “Tô Âm, mau ra đây! Đi thôi!”
“Con ra đây!”
Tô Âm vẫy tay tạm biệt Phó Vực: “Tạm biệt anh Phát Tài, phải nhớ đến em đấy, nhất định phải nhớ em đấy…”
Suýt đụng vào cửa, lúc ra ngoài lưu luyến không nỡ xa lại hôn gió Phó Vực.
Phó Vực đúng là cười không được khóc không xong.
Khóe miệng cũng phải cong lên: “Trẻ con bây giờ, đúng là…”
…
Sân bay thành phố Bắc.
Lần này Dụ Phượng Kiều và Tô Duệ cùng đến Messuri, cả đoàn người hào hùng khí thế.
Nam Mẫn đóng túi chăn mỏng bằng tơ đưa cho Dụ Phượng Kiều.
“Dì à, không có nhiều thời gian, con mua cho dì một cái chăn may sẵn, dì đắp tạm trước, sau này con thêu cho dì một cái, muốn hình gì thì dì gửi cho con”.
Dụ Phượng Kiều tỏ ra vui thích: “Vẫn là con gái chu đáo, vậy mẹ không khách sáo nữa”.
“Đừng khách sáo”.
Nam Mẫn cười, tặng một món quà khác cho dì Vệ: “Dì Vệ, Messuri rất ẩm ướt, trong này là túi hương tránh lạnh, dì đeo bên mình, tránh gió tránh ẩm rất tốt”.
Dì Vệ liên tục nói được được, rất thích thú.
Trước đây là vậy, bất kể Nam Mẫn tặng Dụ Phượng Kiều quà gì, đều chuẩn bị thêm cho bà ấy một phần.
Trong mắt người khác, bà ấy là một quản gia bình thường, một người giúp việc, nhưng trước nay Nam Mẫn không như vậy, cô tôn trọng và chăm sóc như trưởng bối.
Phần tình cảm này, làm sao dì Vệ có thể không cảm kích?
Bà ấy đưa hai cái bao bằng da mà mình đã may vào trong tay Nam Mẫn, Nam Mẫn nhận lấy, ngẩn người: “Đây là?”