Cô nhận nhiệm vụ chăm sóc cho Dụ Lâm Hải, người nhà họ Dụ một mặt vui mừng khôn xiết, một mặt lại ngại ngùng sắp xếp thêm hai vệ sĩ và hai y tá giúp đỡ Nam Mẫn, để cô có việc gì thì sẽ dặn dò bọn họ.
Phòng bệnh của Dụ Lâm Hải là phòng bệnh đơn rất rộng rãi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hoành dẫn theo người gõ cửa phòng bệnh: “Xin lỗi tổng giám đốc Dụ, quấy rầy một chút”.
Sau đó chỉ huy người ta khuân đồ: “Mang vào đi, cẩn thận”.
Dụ Lâm Hải khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy người công nhân mặc đồng phục chuyển một chiếc giường sofa vào.
Ngay sau đó, bàn làm việc, ghế làm việc, laptop, đèn bàn, ống đựng bút, kệ sách,…
Vô số đồ nhanh chóng được chất đầy phòng bệnh, chiếm một nửa không gian.
Thậm chí còn có hai con thỏ nhồi bông một trắng một hồng đang ngồi nhìn anh nhoẻn miệng cười.
Dụ Lâm Hải: “…”
Ngay cả thỏ cũng là một đôi.
Sắp xếp xong xuôi, công nhân rời đi.
Cố Hoành nhìn căn phòng, tỉ mỉ đối chiếu bản vẽ thiết kế của nhà thiết kế chuyên nghiệp đưa ra.
Sau đó, anh ta cau mày, gọi một cuộc điện thoại cho Lỗ Hằng.
“Cái ống đựng bút này không đúng, loại tổng giấm đốc Nam nhìn trúng là màu trắng gạo, sao cậu lại lấy cái màu xám trắng, nhanh lên, nhân lúc tổng giám đốc Nam còn chưa tới, mua thêm một ống nữa, chú ý chi tiết, cẩn thận một chút!”
Cúp điện thoại, xác nhận mấy chỗ khác không có vấn đề gì, Cố Hoành mới hài lòng gật đầu.
Anh ta lại mang đồ dùng rửa mặt thường ngày bỏ vào trong phòng vệ sinh.
Sau khi từ nhà vệ sinh ra, anh ta thấy vẻ mặt Dụ Lâm Hải có chút phức tạp, lúc này mới giải thích.
“À, tổng giám đốc Dụ đừng hiểu lầm, bình thường buổi tối tổng giám đốc Nam sẽ không ngủ lại đây, chuẩn bị những thứ này đều là cho cô ấy làm việc”, Cố Hoành híp mắt cười nói: “Cô cả đều rất chú trọng chất lượng cuộc sống và hoạt động làm việc thường ngày”.
Dụ Lâm Hải gật đầu: “Tôi hiểu sắp xếp của Mẫn”.
Chỉ là anh phát hiện, dường như anh đã có chút hiểu lầm sở thích và phong cách của Nam Mẫn trong suốt thời gian qua.
Dinh thự nhà họ Dụ trước kia được cô sắp xếp vô cùng ấm áp, vì vậy anh luôn cho rằng cô nhất định là kiểu phụ nữ có trái tim thiếu nữ, có giấc mơ công chúa. Nhưng ngoại trừ hai chú thỏ vô cùng đáng yêu kia ra, dù là giường, bàn làm việc hay đồ dùng văn phòng đều dùng sản phẩm kim loại mang phong cách công nghiệp và đơn giản, trông rất lạnh lẽo.
Ngược lại khá giống với phong cách của anh.
Nhưng cô bằng lòng chuyển đồ của mình tới, vậy là có ý chuẩn bị ở lâu dài.
Trong lòng Dụ Lâm Hải vui mừng, khuôn mặt luôn cứng rắn cũng trở nên dịu dàng, còn gọi Cố Hoành qua uống trà.
Lỗ Hằng vội vàng mang ống bút mới mua đến cũng được mời uống trà.
“Aiz ya mẹ ơi, gấp chết em rồi, may mà phát hiện kịp thời, nếu không tổng giám đốc Nam sẽ đập cái ống bút kia vào gáy em mất”, Lỗ Hằng rót một chén trà lớn, biểu cảm như vừa sống sót sau tai nạn.