Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Nam Mẫn ngồi khoanh chân trên sofa, ăn một quả táo, thản nhiên gật đầu.

Bạch Thất đấm vào gối ôm, nói với các anh: “Các anh xem đấy, em đã nói gì, tên họ Dụ đó chịu thay Tiểu Lục một gậy, chắc chắn không phải chịu không, lại coi Tiểu Lục của chúng ta là hộ lý rồi”.

Quyền Dạ Khiên chế nhạo bĩu môi: “Anh ta còn muốn đi lại con đường cũ ba năm trước đấy chắc?”

“Anh ta nằm mơ đi!”

Bạch Lộc Dư quay đầu cảnh cáo Nam Mẫn: “Em phải cứng rắn cho anh, tuyệt đối không được mềm lòng!”

“Ôi trời, em biết rồi”.

Nam Mẫn bực mình nói: “Em là người mềm lòng sao?”

Bạch Lộc Dư xùy một tiếng: “Nếu em máu lạnh, vô tình, thì lần này không nên ra tay cứu anh ta, chết đi cho êm xuôi, tránh cho anh ta cứ bám lấy em”,

“Không thể nói như vậy”.

Quyền Dạ Khiên nói: “Nói thế nào cũng là Dụ Lâm Hải chịu một gậy đó thay Tiểu Lục, nếu em ấy thấy chết không cứu, cả đời sẽ cắn dứt lương tâm, vậy thì càng không dứt khỏi Dụ Lâm Hải, cứu người là đúng”.

Nam Mẫn cũng nghĩ vậy gật đầu: “Vẫn là anh hai hiểu rõ đại nghĩa”.

“Em bớt nịnh bợ đi”.

Quyền Dạ Khiên lạnh lùng liếc nhìn cô: “Cứu sống người là được rồi, em còn bám theo ở bên người ta, em rảnh rỗi quá hả? Cậu cả nhà họ Dụ thiếu y tá ư, anh mời một đám đến cho anh ta, cần gì em phải đi hầu hạ?”

“Đâu phải hầu hạ, chỉ là nấu cơm nói chuyện mà thôi”.

Nam Mẫn thầm nghĩ: Chỉ cần đừng nói đến chuyện tái hôn hay quay lại với cô, thì tất cả đều dễ nói.

Bảo cô làm hầu gái già cô cũng đồng ý.

Ai bảo chuyện này khiến trong lòng cô cảm thấy thiếu nợ.

Tô Duệ hiểu tâm tư của Nam Mẫn, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Phải chăm sóc đến khi nào?” . Ngôn Tình Ngược

Nam Mẫn suy nghĩ: “Thế nào cũng phải đợi tóc anh ta dài ra”.

“…”

Ba ông anh cạn lời.

Tô Duệ lại hỏi: “Vậy bao giờ em đi nước Y?”

Nam Mẫn ném hạt táo vào thùng rác, nuốt xuống miếng táo cuối cùng, mơ hồ nói: “Chờ hạng mục trường đua ngựa thuận lợi khai trương thì em đi ngay, khoảng sau Thất Tịch đi. Em muốn nhanh chóng gặp được anh cả, nghĩ thôi đã kích động”.

Cô dựa người vào phía sau, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải.

“Anh trai nào muốn đi cùng em không? Anh cả đã mua cho em một hòn đảo đó ~”.

Khoe khoang này của Nam Mẫn lập tức khiến ba ông anh bất mãn.

“Aiz yo, được rồi được rồi, biết anh cả mua đảo cho em rồi, bọn anh không có được chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui