Dụ Lâm Hải cười lạnh: “Tiêm thôi mà tay ông run rẩy thế?”
“Đừng có mà quy chụp cho tôi”.
Nam Mẫn nhặt kính râm dưới đất lên, đứng ở đó, khẽ nâng mắt, vừa lạnh lẽo vừa chậm rãi nhìn người đó.
“Ai bảo ông tiêm thuốc này? Chủ nhiệm Hoàng, ông có muốn khai báo không?”
Mặt chủ nhiệm Hoàng trong nháy mắt trắng bệch.
Cái đầu vốn trọc lốc, hiện giờ mồ hôi bắn ra, đầu trở nên càng trọc hơn.
Nhiệt độ phòng bệnh hạ xuống kịch liệt, gần như lạnh đến đông cứng.
Dụ Lâm Hải ngồi xuống, Nam Mẫn đứng, hai người lạnh lùng liếc nhìn chủ nhiệm Hoàng ngã trên đất, hình thành khí thế áp đảo.
Dù sao chủ nhiệm Hoàng cũng là chủ nhiệm một khoa, bình thường diễu võ dương oai, đều là ông ta mắng người khác, nhưng hôm nay lại không hề có chút sức lực nào.
Ông ta cố hết sức để bản thân tỉnh táo, nuốt nước miếng nhìn về phía Nam Mẫn: “Không phải cô bảo tôi tiêm?”
“Tôi bảo ông tiêm?”
Nam Mẫn chìa tay về phía Cố Hoành: “Đưa điện thoại ra đây”.
Cố Hoành hiểu ý, mở khóa điện thoại rồi lướt đến lịch sử trò chuyện, Nam Mẫn cầm lấy, đưa ra cho chủ nhiệm Hoàng nhìn.
Nam Mẫn lạnh nhạt nói: “Mới đầu tôi tức giận, quả thật muốn sắp xếp người tiêm cho anh ta, để anh ta nhớ cho lâu”.
Biết được ‘anh ta’ là chỉ mình, Dụ Lâm Hải khẽ mím môi.
Chẳng lẽ còn có chuyển biến?
Ngay sau đó Nam Mẫn nói: “Nhưng mũi tiêu viêm đó quả thực cũng không thể tiêm, sau khi tiêm xong còn có một loạt tác dụng phụ, tôi nghĩ, hay là thôi”.
Dụ Lâm Hải hơi ngẩn ra, từ lời nói nghe ra được sự mềm lòng của cô, anh không khỏi vui mừng.
“Hóa ra là như vậy, cảm ơn ân huệ không giết”.
Nam Mẫn lạnh lùng quét mắt nhìn anh, chẳng buồn quan tâm.
Cô chỉ là không muốn lại vì tình hình như này như kia cho anh cơ hội bám lấy mình, thường xuyên qua lại cũng không ổn.
Mồ hôi lạnh từ trên trán chủ nhiệm Hoàng trượt xuống, ấp úng nói: “Đó là do tôi, tôi bận quá, không có xem nội dung tin nhắn phía sau”. . truyện kiếm hiệp hay
“Vậy sao?”
Ánh mắt lạnh như đao của Nam Mẫn quét qua mặt chủ nhiệm Hoàng, cầm ống tiêm từ trên tay Dụ Lâm Hải: “Vậy thứ ông muốn tiêm cho anh ta là mũi tiêu viêm?”
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy mặt chủ nhiệm Hoàng run rẩy, mắt lộ ra vẻ chột dạ.
“Lão Hoàng, chúng ta đều là người học y, ông lừa người ngoài ngành cũng được thôi, nhưng không lừa được tôi đâu”.
Nam Mẫn khẽ đẩy ống tiêm, thuốc từ trong ống nhẹ nhảy bắn ra, môi mỏng cô lạnh lùng nhếch lên: “Trong ống tiêm này rốt cuộc là gì, chúng ta thử một chút là biết”.