Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Cô ngừng nói, mắt hơi rủ xuống, che giấu khổ sở trong đáy mắt.

Nam Mẫn chỉ biết Kiều Lãnh tính tình khốn nạn, tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ, khi bảo Cố Hoành gửi tin nhắn cho lão Hoàng, trong lòng cô đã có dự cảm không lành, vậy nên đã vội vàng chạy tới.

Quả nhiên họ Kiều kia thật sự tận dụng triệt để, không chuyện ác nào không làm!

Dụ Lâm Hải cảm thấy họng Nam Mẫn không thoải mái, anh cầm chai nước suối, mở nắp cho cô: “Uống nước”.

Nhưng Nam Mẫn xua tay không nhận, ngẩng mắt lên nhìn.

“Sau này nước ở đây cũng đừng tùy tiện uống, mỗi ngày ăn uống phải cực kỳ chú ý, tôi sẽ phái người tới, anh cũng phải kiểm tra người của mình, hiểu chưa?”

Dụ Lâm Hải nhìn vẻ nghiêm túc của cô, gật đầu: “Được”.

“Anh đừng coi thường”.

Nam Mẫn lo lắng không thể giải thích nổi: “Bảo anh ở bệnh viện thành phố Bắc thì không nghe, từ xa xôi chạy theo tôi đến thành phố Nam, ngay cả an nguy bản thân tôi còn không bảo vệ nổi, còn phải quản cả anh! Anh chê cây gậy kia đánh vào đầu anh không đủ nặng đúng không, cứ muốn nhúng vào bãi nước đục hả. Tên họ Kiều kia là loại liều mạng, chuyện mất trí gì hắn cũng làm được!”

Cô không chút lưu tình mắng Dụ Lâm Hải một trận.

Lửa giận nổi lên từ khi biết anh theo cô đến thành phố Nam, nó vẫn cứ luôn nhảy nhót trong lồng ngực, nín nhịn cả buổi chiều, bây giờ không nói không vui nổi.

Dụ Lâm Hải ngoan ngoãn nghe cô khiển trách, không nói tiếng nào, mãi đến khi cô hồi phục tâm trạng, anh mới mở miệng.

“Em không cần lo lắng cho anh, anh có thể tự chăm sóc bản thân, nếu như không ở cạnh em, gần em một chút, trong lòng liền không có cảm giác an toàn”.

“Cảm giác an toàn?”

Nam Mẫn có phần bất lực cười nhạo một tiếng: “Bây giờ ở bên cạnh tôi mới là nơi không an toàn nhất. Cảm giác an toàn này tôi không cho anh được, anh cũng không thể cho tôi”.

Cô đeo kính râm, sắc mặt hờ hững.

“Ngày mai sau lễ khai trương trường đua ngựa, anh về thành phố Bắc ngay cho tôi, đừng ở thành phố Nam nữa, chướng mắt tôi”.

Quăng ra lời nói lạnh lẽo vô tình, Nam Mẫn rời khỏi bệnh viện.

Dụ Lâm Hải nhìn vào bóng lưng cô rất lâu.

Vốn tưởng rằng đã sớm quen việc cô lạnh lùng, lãnh đạm, vô tình với mình. Nhưng lời ác độc của cô, mỗi một chữ giống như chiếc chày nặng gõ vào tim anh.

Khiến anh đau đớn, khổ sở nói không thành lời.

Quả thật anh không cho cô cảm giác an toàn được, cũng không cho cô hạnh phúc, điều duy nhất có thể làm được cũng chỉ là giúp cô loại bỏ phần tử nguy hiểm, trả lại yên bình cho cô.

Dụ Lâm Hải bảo Hà Chiếu đưa điện thoại cho anh, bắt đầu gọi một cuộc điện thoại.

“Tài liệu của Kiều Lãnh tra được chưa? Gửi cho tôi”.

Trên đường trở về, Nam Mẫn nhận được một số điện thoại lạ.

Đây rõ ràng là số lạ, nhưng lại khiến tim cô căng cứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui