Tôi tên là Bùi Thanh Linh, một tác giả tiểu thuyết mới nổi. Chẳng biết vì lý do gì mà mới ngủ một giấc, mở mắt dậy thì đã phát hiện mình xuyên sách rồi.
Tại sao tôi lại biết mình xuyên sách à?
Bởi vì mấy dòng chữ kỳ quái đã hiện lên trước mắt tôi: [Chúc mừng bạn đã đến với thế giới tiểu thuyết “Trái tim chia năm phần”. Nhân vật mà bạn sắm vai là Bùi Thanh Linh - vợ của nam chính.]
C/hết tiệt!
“Trái tim chia năm phần” là bộ truyện harem với nội dung y như cái tên của nó, nam chính có một trái tim nhưng yêu tận năm người cùng một lúc.
Tác giả của bộ truyện này từng theo đuổi tôi nhưng bị từ chối. Thế là anh ta bèn sáng tác bộ truyện này, lấy tên mình đặt cho nam chính, lấy tên của tôi đặt cho vợ nam chính.
Các bạn tưởng anh ta si tình sao?
No no, anh ta cay cú đấy!
Nam chính trong truyện yêu năm người phụ nữ, nhưng anh ta yêu không đều. Người nam chính yêu nhất là cô thư ký sát cánh với anh ta, người anh ta yêu thứ hai là mối tình đầu của anh ta, người anh ta yêu thứ ba là cô em hàng xóm của anh ta, người anh ta yêu thứ tư là cô chủ c/ửa h/àng hoa ở gần nơi làm việc của anh ta.
Và người anh ta yêu cuối cùng mới là Bùi Thanh Linh - vợ của anh ta.
Bùi Thanh Linh yêu thầm nam chính từ năm cấp ba, sau khi kiên trì vài năm thì được anh ta bố thí cho một chút tình cảm. Ba mẹ anh ta ưng một cô con dâu hiền lành ngoan ngoãn nên cuối cùng cô ấy cũng thành vợ của nam chính.
Tuy nhiên, sau khi lấy vợ xong thì nam chính lại gặp thêm bốn cô gái định mệnh của đời mình. Công thêm cô vợ nữa là năm, năm cô gái biết anh ta yêu nhiều người cùng lúc nhưng vẫn cam lòng ở bên anh ta.
Chậc, nghe thôi đã thấy lộn tiết.
Đáng lẽ tôi chẳng để ý đến mấy bộ truyện như vậy đâu. Nhưng tại cái tên tác giả kia công bố rằng tôi chính là nguyên mẫu của vợ nam chính, và anh ta chính là nguyên mẫu của nam chính, cho nên tôi bèn đi coi review truyện xem thế nào.
Coi review xong thì… Không còn gì để nói.
Bây giờ, nhìn khuôn mặt giống y hệt khuôn mặt của mình trong gương, khóe miệng tôi giật giật.
Quả đúng tên tác giả kia lấy tôi làm nguyên mẫu. Nhưng đương nhiên chỉ lấy được tên và ngoại hình của tôi thôi, còn tính cách của tôi hoàn toàn chẳng giống Bùi Thanh Linh ở trong truyện.
Bùi Thanh Linh có thể chấp nhận chồng mình yêu người phụ nữ khác, còn tôi thì không.
“Cạch.” Tiếng cửa nhà mở ra, sau đó là tiếng la hét của đàn ông: “Vợ! Ra cởi giày cho anh!”
Tôi nhíu mày, đoán ra ngay là tên nam chính đã về nhà. Nhưng tôi cũng chẳng hề trốn tránh mà đi lên nhà ngay, xem xem mặt mũi nam chính như thế nào.
Bất ngờ là chưa kịp nhìn thấy mặt anh của ta, tôi đã trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của ai kia rồi.
Khuôn mặt V-line, làn da trắng sáng, đôi mắt sáng ngời.
Một cô nàng mặc đồ công sở đang dìu nam chính và mỉm cười với tôi: “Chị Linh, giám đốc uống say, em đưa anh ấy về.”
“Ờ.” Tôi hờ hững đáp.
Tên nam chính kia nhìn tôi, gọi: “Vợ, cởi giày cho anh.”
“Thôi, để em cởi cho.” Cô thư ký định ngồi xuống cởi, nhưng nam chính đã kéo cô ta lên. “Để vợ anh cởi, đây là công việc của vợ.”
“Vợ, em lại đây.” Anh ta nói với tôi, “Em mà không nhanh lên là bị cô bé của anh tranh mất việc đấy!”
Nghe vậy, tôi bèn bước về phía anh ta.
Cô thư ký nở một nụ cười gượng gạo, nói đỡ cho nam chính, cũng là để giữ mặt mũi cho tôi: “Anh ấy say quá, khi say hay nói linh tinh chị nhỉ?”
Tôi lại cảm thấy anh ta không nói linh tinh đâu. Chắc bình thường Bùi Thanh Linh phục vụ anh ta từ A đến Z, khi anh ta về nhà là chạy đến cởi giày cho anh ta thật.
Bước đến trước mặt anh ta, tôi không nhìn anh ta mà lại nhìn cô thư ký, hỏi: “Giám đốc của cô say thật à?”
“Vâng.”
Cô thư ký vừa trả lời xong, tôi liền quay sang tát mạnh một cái vào mặt nam chính.
Cô thư ký trông thấy cảnh này thì ngớ người, nam chính cũng bị tát cho ngu luôn.
Anh ta không thể tin nổi mà tròn mắt nhìn tôi, hỏi: “Em vừa đánh anh à?”
Tôi tát thêm một cái thật mạnh nữa, khiến cho anh ta tỉnh rượu luôn. Sau đó, tôi mới bình thản bảo: “Cú tát đầu tiên là tát cho anh tỉnh rượu. Nhưng có vẻ anh vẫn còn say, đến cả chuyện tôi tát anh rõ ràng như thế mà anh vẫn phải hỏi lại, cho nên tôi phải tát thêm cái nữa. Còn bây giờ, anh đã tỉnh rượu chưa?”
Nam chính không trả lời mà trừng mắt nhìn tôi. Cô thư ký có vẻ rất bối rối, lo lắng hỏi: “Chị, hôm nay chị sao thế?”
Tôi chưa kịp đáp thì nam chính đã bảo: “Muộn rồi, em về đi.”
Vừa nói, anh ta vừa xoa đầu cô thư ký. “Bé ngoan, về nghỉ ngơi, mai còn dậy sớm đi làm.”
Cô thư ký nghe vậy thì nhìn tôi thêm mấy giây, sau đó mới gật đầu với nam chính và rời khỏi nhà.
Trước khi đi, cô gái ngoan ngoãn không quên tạm biệt tôi: “Em chào chị.”
Tôi cũng lịch sự đáp lại: “Bye em.”
Cánh cửa nhà đóng lại, cả căn nhà trở nên yên tĩnh vô cùng.
Nam chính không cởi giày ra mà đã bước vào trong nhà, cầm lấy tay phải của tôi, chất vấn: “Sao em dám đánh anh?”
“Bỏ ra.” Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cảm và nói: “Bỏ tay phải của tôi ra, nếu không tay trái của tôi sẽ cho anh ăn vả nữa đấy.”
Nam chính nghe xong mà cũng phải bật cười vì tức. Nhưng anh ta vẫn bỏ tay tôi ra, sau đó giận dữ đi ra khỏi nhà.
Tôi đứng yên đợi anh ta đi hẳn để còn khóa cửa, nhưng mới đi được mấy bước thì anh ta đã quay lại.
“Hôm nay em không hỏi anh đi đâu sao?”
Câu hỏi thú vị đấy, tôi đoán: “Đi đến nhà mối tình đầu à?”
Nam chính nhíu mày.
“Đi đến nhà cô em hàng xóm cũ?”
Nam chính mím môi.
“Đi đến nhà cô chủ c/ửa h/àng hoa ở gần công ty anh?”
Nam chính nghiến răng.
Tôi mất kiên nhẫn: “Chẳng lẽ anh định đi đến nhà cô bé thư ký chắc? Anh vừa bảo người ta về đó.”
“Hay là… Anh lại có thêm cô em nào mới à?” Tôi bĩu môi, “Nếu là người mới thì làm sao tôi đoán được? Lần sau muốn chơi trò hỏi đáp thì đưa ra đáp án A, B, C cho người ta còn chọn nhé!”
Nghe đến đây, mặt nam chính đỏ bừng, có vẻ điên tiết lắm. Anh ta lườm tôi, sau đó đá đôi giày da ở chân ra rồi bước vào nhà, đi thẳng vào phòng tắm.
Tôi nhìn cái thái độ và hành vi của anh ta thì thầm nghĩ: Đúng là trẻ trâu!
Sau đó, tôi đi khóa cửa nhà lại rồi vào phòng ngủ. Và tất nhiên, tôi cũng khóa cả cửa phòng luôn, tránh cho tên nam chính kia xông vào.
Nằm lên giường, tôi đắp chăn lên và suy nghĩ: Thôi thì xuyên sách rồi, có lo ngại này kia cũng vô ích. Cứ tận hưởng cuộc sống và vui chơi ở cái thế giới này đã, những chuyện còn lại thì để tính sau.
Nghĩ như vậy xong, tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hy vọng ngày mai sẽ có điều gì thú vị xảy ra.
…
Chín giờ sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành.
Vì trong phòng ngủ có buồng vệ sinh nên tôi vào đó đánh răng, rửa mặt luôn. Sau đó, tôi dưỡng da và bôi kem chống nắng để chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.
Ai ngờ vừa bước ra tới phòng khách, tôi lại trông thấy nam chính ngồi lù lù ở ghế sofa.
Trông thấy tôi, khuôn mặt anh ta liền nhăn nhó. “Sao hôm qua em lại khóa cửa phòng ngủ?”
“Ồ, quen tay.”
“Quen tay cái gì? Đi ngủ mà cũng phải khóa cửa à? Anh còn gõ cửa mấy lần mà em không ra mở đấy.”
“Sorry, ngủ say quá nên tôi chẳng nghe thấy tiếng gì cả.”
“Em…” Nam chính tức nhưng chẳng làm được gì. Anh ta lườm tôi, cằn nhằn: “Hôm qua chồng em say rượu đấy, em để mặc chồng em ở ngoài mà không lo lắng có chuyện gì sao?”
Tôi thản nhiên nói: “Có chuyện gì được chứ? Uống rượu mà thôi mà làm như mình là đứa trẻ lên ba cần mẹ lo lắng vậy. Mệt ghê!”
Nói dứt lời, tôi liền đi về phía cửa nhà, không muốn tốn thời gian nói chuyện thêm với nam chính.
Nhưng anh ta cứ muốn làm phiền tôi, liên tục gọi tôi: “Này, em nói thế mà nghe được à? Tôi còn chưa tính chuyện hôm nay em dậy muộn đâu! Tôi ngồi đây chờ em nấu ăn cả một buổi sáng đấy!”
“Mà em đi đâu vậy?” Nam chính sốt ruột gọi: “Vợ!”
Tôi dừng bước, quay lại nhìn anh ta. “Tôi đi ăn sáng, được chưa?”
“Gì chứ? Sao em không nấu ăn? Anh cũng chưa ăn đâu, em quay lại nấu đi.”
“Hơ, tự nấu đi, không có tay à?” Nói xong, tôi liền bước ra khỏi nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Nam chính ở trong nhà đang nói to gì đó nhưng tôi không nghe thấy. Tôi cũng chẳng buồn quan tâm, chuyện quan trọng nhất bây giờ là đi ăn thôi.
Tôi đến một quán bún chả và làm một bán bún to.
Ăn xong, tôi lại ra đường đi dạo cho nhẹ bụng.
Dù sao bây giờ cũng rảnh, cho nên tôi thoải mái dạo chơi khắp nơi. Cho tới khi đi đến một nhà h/àng hải sản lớn, tôi bèn vào trong, định gọi vài món hải sản để mang về làm đồ ăn trưa.
Ai ngờ vừa bước vào nhà h/àng, tôi đã bị một anh chàng nhìn chằm chằm.
Anh ấy đeo kính, mặc một bộ comple màu nâu. Quan trọng là dáng người anh ấy cao ráo, khuôn mặt thì đẹp trai, rất hợp gu tôi luôn.
Mà xem ra anh ấy cũng chấm tôi rồi nên mới nhìn tôi không rời như thế. Nhưng rất tiếc, anh ấy là người trong sách, tôi và anh ấy không cùng một thế giới.
Cho dù tôi có ở đây mãi mãi đi nữa thì hiện giờ tôi và anh ấy cũng không đến với nhau được, bởi tôi còn vướng phải tên chồng của Bùi Thanh Linh nữa. Tôi không muốn mang tiếng n/goại t/ình đâu.
Nghĩ như vậy, tôi phớt lờ anh đẹp trai rồi chọn một bàn và ngồi xuống. Sau đó, tôi gọi nhân viên ra, nhưng kỳ lạ là anh chàng đẹp trai lại bảo gì đó với nhân viên.
Tôi nhíu mày, nhìn nhân viên đứng yên một chỗ không ra tiếp đón. Thay vào đó, anh chàng đẹp trai kia bước đến, nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ơ và hỏi: “Em sao vậy?”
Tôi:???
Hình như anh ấy quen tôi thì phải.
“Sao không trả lời?” Anh ấy tiếp tục hỏi, “Có vấn đề gì mà em lại đến nhà h/àng của anh?”
Nhà h/àng này của anh ấy hả?
Tôi nói dối không chớp mắt: “Hôm nọ đầu tôi bị va chạm nên quên mất rất nhiều việc. Nếu chúng ta quen nhau thì xin lỗi, tôi quên mất anh là ai rồi.”
Nghe vậy, anh ấy cau mày, ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi.
Tôi nở một nụ cười, vén tóc ra sau tai rồi vuốt vuốt mũi. Mỗi khi căng thẳng, tôi có thói quen làm như vậy.
Bất ngờ là sắc mặt chàng trai trước mắt thay đổi. Sự hoài nghi trên khuôn mặt anh ấy từ từ biến mất, thay vào đó là…
Sự ngạc nhiên?
Tôi cảm thấy biểu cảm của anh ấy rất khó hiểu. “Này anh, mối quan hệ của chúng ta là gì vậy? Bạn bè hả?”
Chàng trai không trả lời ngay mà mỉm cười.
Cười đẹp quá!
Hãy tin tôi, tôi không phải người mê trai đâu, tại chàng trai này quá đẹp nên tôi mới trầm trồ chút thôi.
Tuy nhiên, sự trầm trồ đó đã nhanh chóng được thay thế bởi sự kinh ngạc, bởi chàng trai đã mở miệng nói với tôi rằng: “Chúng ta là anh em.”
Tôi ngây người ra khoảng hai giây, sau đó hỏi: “Anh em?”
Chàng trai dịu dàng gật đầu.
Tôi hỏi lại: “Anh em ruột á?”
Chàng trai tủm tỉm cười rồi đáp: “Ừm, anh em ruột.”
Anh! Em! Ruột!
Tôi không thể nào tin nổi. Mặc dù tôi và anh ấy đều đẹp, nhưng khuôn mặt chúng tôi chẳng hề giống nhau tẹo nào luôn, sao làm anh em được vậy?
“L/ừa đ/ảo hả?” Tôi cảnh giác hỏi. Anh ấy liền lấy điện thoại ra, bấm gọi cho ai đó.
Chuông điện thoại của tôi liền vang lên, tôi lấy điện thoại ra thì ngay lập tức trông thấy tên người gọi trên màn hình: Anh trai.
Tôi bấm nút nghe, chàng trai kia liền nói: “Anh trai của em đây.”
“Anh trai của em đây.” Âm thanh trong điện thoại cũng vang lên y như vậy.
Tôi ngỡ ngàng, xem ra người trước mặt đúng là anh trai của “tôi” rồi.
Không lâu sau, tôi và “anh trai” ngồi đối diện nhau.
Nhớ đến lời nói dối “đầu bị va chạm nên quên quên mất nhiều chuyện”, tôi cảm thấy hơi lo lắng. Bởi dùng cái lý do này để lừa bạn bè bình thường thì được, chứ làm sao mà lừa nổi “anh trai” cơ chứ.
“Em muốn ăn gì?” Anh trai ân cần hỏi tôi.
Tôi lắc đầu. “Không cần đâu, em vừa ăn sáng xong lúc nãy. Em chỉ định vào đây để m/ua đồ mang về thôi.”
“Ừ.” Anh trai gật đầu với tôi rồi gọi nhân viên: “Lấy cho anh chai trà sâm X.”
Nhân viên liền mở tủ lạnh trong cửa hàng rồi mang chai trà sâm đến. Anh trai cầm lấy rồi đưa chai trà sâm cho tôi.
Tôi hơi bất ngờ, bởi vì tôi thích uống chai trà sâm của h/ãng X lắm. Trong bao nhiêu loại nước giải khát trong tủ, anh trai lại chọn đúng loại mà tôi thích sao?
Không đúng, anh ấy không hỏi tôi muốn uống gì mà dứt khoát chọn hộ tôi luôn, rõ ràng là anh ấy biết tôi thích nên mới chọn.
Hay là Bùi Thanh Linh cũng thích loại trà sâm này?
Nếu đúng là vậy thì cái tên tác giả kia hiểu tôi quá, biết tôi thích uống loại trà này nên cũng thiết lập cho Bùi Thanh Linh thích nó luôn.
Nghĩ như vậy, tôi cũng không thắc mắc chuyện chai trà sâm nữa. Nhưng còn chuyện giữa tôi và anh trai của Bùi Thanh Linh thì vẫn khiến tôi lo ngại.
Anh ấy biết em gái thích uống gì có nghĩa là rất hiểu và quan tâm đến em gái. Vì vậy, khả năng cao là anh ấy sẽ nhận ra điều bất thường từ tôi.
Tôi mở nắp chai, rót nước vào cốc rồi uống một ngụm, sau đó liếc nhìn anh trai một cái.
Anh ấy đang cong môi cười nhẹ. Nhưng hình như nghĩ đến chuyện gì đó, anh ấy liền nghiêm mặt lại.
Tôi nuốt nước bọt “ực” một cái, trong lòng gào thét: Anh ấy phát hiện ra gì rồi sao?
Anh trai nhíu mày, hỏi: “Em vẫn đang sống cùng cái người chồng kia à?”
“Dạ?” Tôi tròn mắt, đáp: “À, vâng. Sao vậy?”
Anh trai thở dài, không vui nói: “Tên đó không phải người tốt, anh khuyên em nên tính đến chuyện ly hôn đi.”
Tôi cũng muốn ly hôn lắm, nhưng nam chính đâu có phải chồng của tôi. Anh ta là chồng của Bùi Thanh Linh, Bùi Thanh Linh yêu anh ta. Tôi mà ly hôn, đến khi Bùi Thanh Linh kia quay lại thì phải làm thế nào?
Tôi không thích những người phụ nữ nhu nhược, nhưng tôi cũng không thể xen vào chuyện của họ được. Họ lựa chọn thế nào thì kệ họ, họ thích khổ thì họ chịu, chẳng liên quan đến tôi.
Vì thế, tôi chỉ có thể nói với anh trai của Bùi Thanh Linh rằng: “Chuyện ly hôn để tính sau thôi.”
Anh trai không vui nhưng cũng không có thái độ gay gắt gì. Anh ấy chỉ yên lặng nhìn tôi với vẻ mặt buồn rầu.
Xem ra anh ấy đúng là một người anh trai thương em gái đấy.
Nhưng mà lạ thật, dường như anh ấy vẫn không nhận ra điều bất thường nào từ tôi.
Đến tận lúc tôi rời khỏi nhà h/àng, anh ấy vẫn cư xử với tôi rất nhẹ nhàng.
Một tay tôi xách túi đựng mấy món hải sản, tay còn lại thì vẫy vẫy chào tạm biệt anh ấy.
Anh ấy mỉm cười, ánh mắt như vừa chứa đựng sự vui vẻ, lại vừa chứa đựng sự quyến luyến