Vợ Của Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Harem

Bây giờ đã tối, bụng tôi đói rồi, tôi đi bộ trên đường để tìm quán ăn.

Tự dưng nhớ tới nhà h/àng hải sản của anh trai Bùi Thanh Linh, tôi thầm hỏi: Hay là mình đến đó nhỉ?

Nhưng trưa nay vừa ăn hải sản rồi, tối lại ăn nữa hả?

Vừa nghĩ đến đây, một chiếc xe hơi màu đen đã đi đến và đậu ngay trước mắt tôi.

Cửa xe mở ra, một chàng trai cao lớn với khuôn mặt điển trai bước xuống.

Ban đầu chưa nhìn rõ mặt người ta lắm, tôi thầm nghĩ: Đẹp trai thật, cơ mà trông quen quen.

Sau đó trông thấy rõ mặt người ta rồi, tôi liền nhanh chóng nhận ra ngay: Đây là anh trai của Bùi Thanh Linh mà.

Anh ấy nhanh chóng đi về phía tôi, lo lắng hỏi: “Sao tối rồi mà em lại đi một mình ngoài đường thế này? Em có biết như vậy n/guy hiểm lắm không?”

Có lẽ anh ấy tình cờ đi ngang qua đây.

Tôi mở miệng định trả lời, nhưng ai ngờ cái bụng của tôi đã lên tiếng trước:

“Ục ục.”

“Anh trai” nhìn xuống bụng tôi, tôi nhìn lên khuôn mặt anh ấy thì thấy anh ấy đang nín cười.

“Buồn cười lắm hả?” Tôi lừ mắt hỏi.

Anh trai cố gắng nghiêm mặt lại, đáp: “Không buồn cười. Nếu em đói thì anh dẫn em đi ăn nhé!”

Nghe vậy, hai mắt tôi sáng lên. Đang đói thì được mời đi ăn m/iễn p/hí, hên quá còn gì!

Không lâu sau, tôi và anh trai đã ngồi trong một n/hà h/àng gia đình.

Vì đói nên tôi ăn khá nhanh, anh trai ngồi ở đối diện thì chỉ từ tốn gắp thức ăn. Cách ăn uống của anh ấy rất lịch sự, nho nhã, toát lên vẻ sang trọng và điềm đạm.

Ăn xong, tôi và anh trai rời khỏi nhà h/àng.

Anh trai hỏi tôi có muốn đi dạo không, tôi gật đầu đồng ý, thế là chúng tôi cùng nhau đi dạo quanh phố.

Khi đi ngang qua một cậu bé b/án hoa trên đường, cậu bé ấy liền giữ tay anh trai lại, hỏi: “Anh ơi, anh m/ua hoa cho bạn gái không?”

Tôi quay sang nhìn anh trai, chờ anh ấy phủ nhận tôi không phải bạn gái. Ai ngờ khuôn mặt anh ấy lại lộ vẻ bối rối, hai tai anh ấy hơi đỏ lên.

Gì vậy chứ? Sao tôi cảm thấy có điều gì đó không bình thường nhỉ?

Càng bất thường hơn là anh trai lại đưa mắt nhìn tôi, sau đó mới bảo với cậu bé kia: “Đây không phải là bạn gái của anh.”

Nhưng sau đó, anh ấy vẫn lấy ví ra và m/ua một bông hoa.

Cậu bé vui vẻ đưa hoa cho anh ấy. Nhưng chưa kịp nói g/iá t/iền, cậu bé đã được đưa cho tờ năm trăm ngàn.

“Em… Em không có tiền trả.”

“Không cần trả.” Anh trai nói rồi đưa bông hoa cho tôi.

Tôi nhận lấy, trong lòng cảm thấy anh ấy tốt thật. Tốt đến nỗi tôi quên mất vừa rồi mình nghĩ gì luôn. Rõ ràng tôi đang nghi ngờ điều gì mà nhỉ, sao tôi lại quên rồi?

Cậu bé kia đang vui lắm, cứ rối rít cảm ơn anh trai.

Khi tôi và anh ấy rời đi, cậu bé ấy còn nói rất to: “Anh là người tốt! Em chúc anh sẽ theo đuổi được chị!”

Tôi: “...”

Cậu bé này nhiệt tình quá rồi đấy.

Nhưng nhờ sự nhiệt tình đó, tôi đã nhớ ra mình nghi ngờ điều gì rồi.

Nhìn người anh trai đang đi bên cạnh, tôi thấy vành tai anh ấy vẫn còn đang đỏ. Tôi thật sự hoài nghi… Anh ấy có ý gì đó với tôi!

Tôi im lặng một lát rồi hỏi anh ấy: “Chúng ta là anh em ruột thật hả?”

Anh trai gật đầu.

“Không phải là anh em kế gì đó chứ?”

Anh trai lắc đầu.

Tôi vẫn cảm thấy ngờ vực nên hỏi lại: “Anh chắc chắn chúng mình có cùng huyết thống không?”

Anh trai gật đầu. Tôi đang định hỏi tiếp thì anh ấy đã nói: “Em đang nghi ngờ anh đúng không? Vì vừa nãy anh không phủ nhận sớm việc chúng ta không phải người yêu à? Hay là vì anh im lặng khi nghe cậu bé kia chúc chúng ta?”

Tôi mỉm cười, nhưng thật ra trong lòng đang đề phòng người trước mặt mình. “Sorry nha, anh cũng biết mà, em quên mất nhiều việc nên sẽ cảnh giác với người khác theo bản năng.”

Anh ấy liền lấy điện thoại ra, sau đó mở album ảnh cho tôi xem.

Nhìn vào album, tôi trông thấy rất nhiều hình của cả gia đình Bùi Thanh Linh.

Có cô ấy, có ba mẹ cô ấy, và còn có cả anh trai nữa.

Các bức ảnh được chụp từ thời niên thiếu đến tận khi Bùi Thanh Linh và anh trai trưởng thành. Vì thế, tôi khó có thể nghi ngờ mối quan hệ anh em của họ được.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

“Muộn rồi.” Anh trai nhìn đồng hồ và bảo: “Anh đưa em về nhà nhé.”

Nhà của nam chính và Bùi Thanh Linh ở cách đây khá xa, tôi không đi bộ về được nên bèn gật đầu đồng ý.

Ai ngờ vừa mới lên xe của anh trai, chuông điện thoại của tôi đã vang lên.

Lấy điện thoại trong túi ra và nhìn thấy hai chữ “Chồng yêu” trên màn hình, tôi suýt nữa kêu “ọe”.

“Em nghe máy đi.” Anh trai ở bên cạnh nhìn vào điện thoại và nói với giọng điệu không vui. Anh ấy ngồi ở ghế lái, còn tôi ngồi ở ghế phụ.

Tôi vừa ấn nút nghe máy, nam chính ở đầu dây bên kia đã tra hỏi: “Em đang ở đâu? Sao anh về nhà rồi mà không thấy em?”

Giọng điệu anh ta hơi hơi giống giọng say rượu tối hôm qua, nhưng nghe vẫn còn khá tỉnh táo, chắc anh ta chỉ mới uống vài hớp rượu.

Tôi chẳng có gì để nói, đang định cúp máy thì lại nghe thấy giọng nói mờ ám trong điện thoại: “Anh đã hỏi rõ mọi chuyện rồi, vừa nãy anh sai, nhưng em hành xử như thế cũng không đúng. Bây giờ em về mau đi, đêm nay anh không ngủ với Anh Thy. Anh sẽ ngủ với em.”

Ngủ với tôi?

Eo… Cái gì vậy chứ?

Tôi nhăn mặt, sởn hết cả da gà. Quay sang nhìn thì thấy mặt anh trai đang xám xịt lại, mắt anh ấy thì nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại như muốn đập tan nó ra.

“Haizz” Tôi cúp máy, nghĩ đến mấy câu nam chính nói thì liền bảo: “Em không về cái nhà kia nữa.”

Bây giờ nam chính đang ở nhà và có ý định ngủ với tôi. Anh ta là đàn ông, khỏe hơn tôi rất nhiều, nếu mà định ra tay với tôi thật thì toang.

Sắc mặt anh trai dễ nhìn hơn chút, anh ấy hỏi: “Thế em muốn đi đâu?”

“Vợ” bỏ nhà thì có thể đi đâu?

“Đương nhiên là về nhà bố mẹ đẻ rồi.” Tôi nói với anh trai, “Anh đưa em về nhà bố mẹ được không?”

Anh trai mỉm cười gật đầu, sau đó thì liền lái xe đi.

Khoảng hơn mười phút sau, xe dừng lại trước cổng của một căn biệt thự.

Sau khi vào trong biệt thự cùng anh trai, tôi quan sát và ngó nghiêng xung quanh.

Thấy trên tường phòng khách treo đầy ảnh gia đình bốn người, trong lòng tôi thấy yên tâm hơn hẳn.

“Bố mẹ đâu rồi anh?” Mới có hơn tám giờ tối mà tôi đã chẳng trông thấy bóng người nào trong biệt thự. “Chẳng lẽ sớm thế này bố mẹ đã ngủ rồi ạ?”

Anh trai từ tốn đáp: “Bố mẹ đi du lịch rồi.”

“Đi du lịch á?” Tôi suýt nữa há hốc miệng.

Tôi đến đây thì bố mẹ Bùi Thanh Linh đi du lịch, sao trùng hợp thế?

Hơn nữa “bố mẹ” không có ở nhà thì không phải căn biệt thự chỉ còn tôi và anh trai thôi sao?

Tôi quay sang nhìn anh trai thì phát hiện anh ấy cũng đang nhìn tôi.

Anh ấy mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chúng mình lên tầng đi, chắc em quên phòng mình ở đâu rồi, để anh dẫn em đi.”

Tôi hơi do dự, nhưng nghĩ bụng dù bây giờ có muốn chạy cũng chẳng kịp, cho nên liền lặng lẽ đi theo anh trai lên trên tầng.

Anh ấy dẫn tôi đến trước một căn phòng lớn, mở cửa cho tôi vào rồi xoay người rời đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng đóng cửa và khóa lại.

Đây là phòng của Bùi Thanh Linh, tôi lấy một bộ quần áo của cô ấy rồi vào trong buồng tắm.

Tắm xong, tôi vừa ra ngoài thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên liên hồi.

Nam chính gọi.

Tôi không nghe mà chặn số anh ta luôn. Sau đó, tôi ngồi nghịch điện thoại tới 12h rồi mới đi ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, kiểm tra điện thoại thì tôi đã thấy gần chín giờ. Có vài cuộc gọi nhỡ từ số lạ và một số số máy quen, tôi chỉ xem qua một chút chứ không gọi lại.

Đánh răng rửa mặt xong, tôi xuống tầng thì thấy anh trai đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.

“Anh không đi làm ạ?” Tôi hơi ngạc nhiên.

Anh trai mỉm cười không đáp mà đứng dậy: “Anh đi nấu bữa sáng.”

Tối hôm qua bình an và yên ổn nên tôi đã không còn quá c/ảnh g/iác với anh trai. Vì thế, tôi thoải mái ngồi chờ anh ấy nấu nướng.

Không lâu sau món ăn đã được mang ra, là trứng ốp la và bánh sandwich, còn có một cốc sữa bò nóng nữa.

Tôi cảm ơn anh trai vì bữa sáng rồi bắt đầu ăn ngon lành. Nhưng ăn được mấy miếng, tôi nhận ra bầu không khí giữa mình và anh ấy không được tự nhiên cho lắm, vì chúng tôi chẳng nói gì với nhau cả.

Tôi không thích trò chuyện khi ăn lắm, nhưng người thân mà không nói chuyện với nhau thì cứ thấy kỳ kỳ. Thêm vào đó, tôi có thiện cảm với “anh trai” nên đang nghĩ xem có nên nói gì với anh ấy không.

Ngẩng đầu, đưa mắt về phía đối diện, nhìn chàng trai với gương mặt tuấn tú đang chậm rãi ăn sáng, tôi nghĩ nghĩ vài giây rồi hỏi. “Anh, anh có người yêu chưa?”

Anh trai khựng người lại, sau đó liếc nhìn tôi rồi đáp: “Anh không có người yêu.”

“Thế anh có thích ai không?” Tôi hỏi cho có thôi, chứ trong lòng thì nghĩ người như anh trai này thì thích ai cơ chứ? Chỉ có người khác thích anh ấy thôi.

Ai ngờ, anh ấy trả lời: “Có.”

Tôi bất ngờ nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thường. “Anh mà cũng thích người khác á?”

Anh ấy gật đầu, tôi thấy hơi hứng thú nên hỏi tiếp: “Thế hai người mới đang thích nhau và ở trong một mối quan hệ mập mờ à?”

Anh ấy lại lắc đầu. “Không, cô ấy không thích anh. anh bị từ chối rồi.”

“Gì cơ?” Vì kinh ngạc nên giọng tôi lớn hơn vừa nãy một chút.

Đến lúc nhận ra, tôi liền hạ giọng xuống: “Người như anh mà cũng bị từ chối à?”

Anh trai bật cười. “Bị từ chối là chuyện bình thường mà. Ngay từ khi chuẩn bị tỏ tình anh đã đoán rằng mình không được chấp nhận rồi.”

Tôi buột miệng hỏi: “Sao đã đoán sẽ thất bại mà anh vẫn còn tỏ tình thế?”

Hỏi xong, tôi có thấy câu hỏi không được tinh tế cho lắm.

Tuy nhiên, anh trai vẫn trả lời: “Vì thích. Và còn vì… Anh vẫn hy vọng kỳ tích xảy ra…”

Chà, si tình thật đấy.

Một tác giả viết truyện tình cảm như tôi rất có cảm tình với những chàng trai si tình.

Nhất là đã si tình lại còn đẹp trai.

“Anh cho em xem ảnh cô ấy được không?” Tôi tò mò không biết cô gái kia trông như thế nào. Nhưng anh trai lại bảo: “Không tiện cho em xem.”

Tôi mỉm cười, nói bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật. “Keo kiệt ghê, em chỉ muốn xem ảnh thôi mà.”

Sau đó thấy anh ấy thật sự không có ý định cho mình xem, tôi bèn hỏi: “Thế cô gái ấy có xinh đẹp không?”

Anh trai tủm tỉm cười, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng và nói: “Đẹp, lại còn tốt nữa. Tốt đến nỗi sau khi bị từ chối, anh còn thích cô ấy nhiều hơn trước.”

Tôi nghe xong thì thầm nghĩ, “anh trai” đúng là hình mẫu của nam phụ si tình rồi.

Trong một khoảnh khắc, tôi như chìm vào ánh mắt dịu dàng của anh ấy. Sau đó, một người luôn theo phe nam chính (trừ tên nam chính nào đó) như tôi lại nghĩ rằng: Thảo nào nhiều chị em lại mê nam phụ đến vậy.

Nam phụ kiểu này đúng là “tinh hoa hội tụ, phụ nữ rất yêu” mà.



Sau khi ăn xong, tôi ở biệt thự nghỉ ngơi một lát rồi quyết định về cái nhà kia.

Anh trai lái xe đưa tôi về.

Khi đi trên đường, chúng tôi nói chuyện với nhau khá nhiều, khoảng cách giữa tôi và anh ấy cũng được kéo gần lại đáng kể.

Tới khi đưa tôi về đến nơi, anh ấy lái xe đi, còn tôi thì đứng ở cổng nhìn theo anh ấy một lát mới vào nhà.

Ai ngờ vừa mở cửa và bước vào phòng khách, tên nam chính nào đó đã lao đến trước mặt tôi, ấn tôi vào tường và tra hỏi: “Đêm qua em đi đâu?”

Má nó chứ, giật cả mình!

“Này, anh không đi làm à?” Tôi hỏi với vẻ khó chịu. Biết anh ta ở nhà thì tôi đã chẳng về đâu.

Nam chính không trả lời tôi mà cứ nói liên hồi: “Đêm qua anh gọi cho hết người này đến người khác, gọi cho bạn thân của em thì cô ấy bảo không thấy em đâu, gọi cho bố mẹ em thì họ ở nước ngoài, gọi cho anh trai em thì anh ấy không nghe máy. Cuối cùng anh đi khắp nơi tìm em, cả đêm anh không ngủ em có biết không hả?”

“Ờ, biết rồi.” Tôi thiếu kiên nhẫn nói.

Nam chính lại chất vấn: “Tại sao em không nghe điện thoại mà còn chặn anh? Với lại cả đêm hôm qua em đi đâu? Em trả lời đi!”

Tôi ngáp một cái, không phải vì buồn ngủ mà là vì quá chán.

Nam chính không nhận được câu trả lời nào từ tôi thì trừng mắt, đấm mạnh một cái vào tường.

Tiếng động lớn làm tôi không thể ngáp nổi nữa. Tôi nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt của nam chính.

Thú thật là tôi hơi sợ, cú đấm vừa nãy mà giáng vào người tôi thì chắc tôi đau ứa nước mắt mất. Chỉ là tôi không để lộ vẻ sợ sệt ra bên ngoài, cũng chưa hé miệng nói câu gì nên có vẻ nam chính đã bất lực.

Nhưng bỗng nhiên, không hiểu sao tự dưng anh ta lại nhếch miệng người. Ngay sau đó, anh ta cởi chiếc áo phông của mình ra rồi ném xuống đất.

Tôi cảm thấy n/guy h/iểm nên muốn tránh đi, anh ta liền vươn tay giữ tôi lại, kéo tôi vào lòng.

“Em đã không muốn nói thì phải rên cho anh nghe.” Giọng nói khàn khàn truyền vào tai, tôi rùng mình một cái rồi đẩy anh ta ra.

“Đủ rồi! Tôi nói, được chưa?” Đến nước này rồi, tôi mà không trả lời thì e rằng nguy to. “Tôi về nhà bố mẹ, anh trai đưa tôi về, nếu anh không tin thì tôi gọi điện cho anh ấy.”

Nghe vậy, có vẻ nam chính đã tin. Anh ta hít một hơi thật sâu, ra vẻ người chồng dạy dỗ vợ: “Em lớn rồi, đừng có hơi tí là giận dỗi rồi về nhà mẹ đẻ được không? Anh biết em ghen tuông, nhưng em đừng có quá đáng như thế!”

“Rồi rồi, biết rồi.” Tôi nói xong thì định chuồn vào phòng, nhưng cái tên nam chính kia vẫn lì lợm giữ tôi lại.

Tôi giãy ra thì anh ta càng giữ chặt, lại còn mở miệng nói một câu vừa trẻ trâu vừa mắc ói:

“Bây giờ anh sẽ yêu thương em, t/rừng p/hạt em, cho em rên rỉ đến hết ghen luôn.”

Ọe! Ô n/hiễm lỗ tai quá!

Tôi cố đẩy nam chính ra, đang chuẩn bị đấm đá nam chính thì điện thoại của anh ta lại reo.

Anh ta cau có rút điện thoại ra. Nhưng khi thấy màn hình hiện tên của cô thư ký, vẻ mặt anh ta lại trở nên dịu dàng.

“Alo.” Nam chính nhấn nút nghe. Nhưng càng nghe, sắc mặt anh ta lại càng tệ.

Cuối cùng, anh ta tắt máy rồi quay sang nói với tôi: “Xin lỗi em, công ty có việc đột xuất nên anh phải đi đây.”

Không, anh khỏi cần xin lỗi, anh cút đi dùm cái!

Cảm ơn cô thư ký, tôi rất biết ơn cô!

Nam chính vội vã mặc quần áo chỉnh tề, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà.

Trước khi đi, anh ta không quên tặng thêm cho tôi một câu buồn nôn nữa: “Vợ yêu, tối nay về anh sẽ bù cho em.”

Tôi nghe mà sởn hết cả da gà.

Đợi anh ta đi hẳn, tôi bèn mở điện thoại ra đ/ặt x/e t/axi. Tôi không thể ở căn nhà này được nữa. Chỉ có đứa ngốc mới ngồi ở nhà chờ tên nam chính k/hùng đ/iên kia về thôi!

Không lâu sau, xe t/axi đến. Tôi mang theo ít đồ dùng cần thiết rồi lên xe, bảo tài xế chở mình đến nhà h/àng hải sản của anh trai


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui