Trở về phòng, nhớ đến những lời mà ba mình nói, Hoằng tức giận đấm mạnh vào tường.
Máu trên tay chảy ra, Hoằng vẫn không quan tâm mà tiếp tục đấm vào tường liên tục.
Bình An nhìn anh với vẻ xót thương. Cô chứng kiến cảnh anh tự làm đau bản thân, chứng kiến anh tức giận mà hất tung đồ đạc trong phòng, chứng kiến hai mắt anh trở nên đỏ hoe, không biết là vì đau lòng hay vì tức giận.
Chứng kiến hết thảy, nhưng Bình An chẳng thể làm được gì.
Bỗng nhiên, điện thoại vang lên tiếng “ting”, “ting”.
Hoằng như bị đánh thức mà dừng lại, nhìn về phía điện thoại.
Vừa rồi là âm thanh thông báo tin nhắn đến. Nhưng bình thường hầu như chẳng có ai nhắn tin với Hoằng cả, cho nên lúc này anh cảm thấy hơi lạ.
Bình An cũng tò mò, cô bay đến bên điện thoại rồi nhìn vào màn hình.
Là tin nhắn do Bình An nhỏ gửi!
Hoằng cầm điện thoại lên.
Vốn dĩ anh đang nhíu mày, nhưng nhìn thấy tin nhắn là của Bình An thì khuôn mặt lại dần dần thả lỏng.
Nhớ đến cô gái đã giúp mình hôm nay, anh liền mở tin nhắn ra xem.
[Anh ơi, bây giờ anh có rảnh để nhắn tin không ạ?]
Hoằng nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu. Sau đó, anh từ từ đi đến bên giường rồi ngồi xuống, tiếp theo đó lại chần chừ một lát rồi mới nhắn hai chữ: [Có rảnh.]
Bình An nhỏ ngay lập tức nhắn lại:
[Vậy thì tốt quá!]
[Xin tự giới thiệu với anh, em tên là Bình An.]
[Năm nay em học lớp 8.]
[Còn anh ạ?]
Tài khoản của anh tên là [TH] nên Bình An vẫn chưa biết tên anh là gì. Vì thế, câu [Còn anh ạ?] là vừa hỏi tên vừa hỏi lớp của anh.
Nhưng Hoằng đọc câu hỏi [Còn anh ạ?] thì chỉ trả lời: [Anh học lớp 12.], bởi vì trước đó cô vừa giới thiệu mình học lớp 8.
Bình An nhỏ đọc xong thì nghĩ rằng Hoằng muốn giấu tên nên không hỏi nữa. Còn lúc này, Hoằng mới nhớ ra mình chưa giới thiệu tên nên định nhắn lại cho cô.
Tuy nhiên, anh đang đánh chữ thì Bình An đã nhắn: “Anh ơi, vậy từ giờ em cứ gọi anh là “anh” nhé!]
Nhận được tin nhắn này, Hoằng suy nghĩ trong khoảng vài giây rồi nhắn lại: “Ừm.”
Bình An nhỏ ở phía bên kia liền gửi cho anh một nhãn dán dễ thương, sau đó bắt đầu nhắn về mấy chủ đề như sở trường, sở thích.
Hoằng ở bên này cũng kiên nhẫn nhắn lại cho cô.
Bình An lớn nhìn Hoằng thì phát hiện ra sắc mặt anh đã tốt hơn ban nãy. Anh chăm chú ngồi nhắn tin với Bình An nhỏ, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn đang tức giận.
Cứ nhắn qua nhắn lại như vậy tới hơn hai tiếng sau, Bình An nhỏ ở bên kia mới chủ động dừng cuộc nói chuyện.
[Anh ơi, bây giờ em phải làm nốt bài tập, ngày mai em nhắn tin với anh nhé!]
Thấy tin nhắn này, Hoằng liền nhìn lên đồng hồ thì mới nhận ra mình đã nói chuyện với Bình An khá lâu.
Anh bèn nhắn lại: [Ừm.]
Bình An lại trả lời anh bằng một nhãn dán hình cô bé dễ thương.
Nhìn vào nhãn dán ấy, sau đó lại nhớ đến khuôn mặt của Bình An nhỏ mà mình gặp vào hôm nay, Hoằng bất giác cong môi cười.
Bình An lớn ở bên cạnh đã nhìn thấy nụ cười của anh.
Vì thế, cô cũng mỉm cười.
Những ngày sau đó, hầu như hôm nào Bình An nhỏ và Hoằng cũng nhắn tin với nhau.
Ban đầu Hoằng hơi kiệm lời, chỉ thường trả lời những câu hỏi của Bình An. Nhưng dần dần, anh cũng chủ động tạo đề tài và nhiệt tình nói chuyện với cô hơn.
Hai người nói với nhau từ chuyện giải trí đến chuyện học hành, nói hết chủ đề này đến chủ đề khác. Bình An nhỏ cũng hiểu thêm rất nhiều về Hoằng, nhưng tên của anh thì cô vẫn chưa biết.
Bình An lớn thì phát hiện ra, gần đây Hoằng hay cười hơn so với lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở quá khứ. Nói đúng hơn thì không phải anh hay cười, mà chỉ là anh hay cười khi nhắn tin với Bình An nhỏ thôi.
Khi đi học, bạn bè vẫn xa lánh và lạnh nhạt với Hoằng. Khi ở nhà, ba của Hoằng cũng khó chịu với Hoằng, những người giúp việc thì thường hay lườm nguýt Hoằng.
Chỉ có khi nhắn tin với Bình An, Hoằng mới cảm thấy mình được đối xử một cách thật sự tử tế. Anh cũng cảm thấy vô cùng thoải mái khi nhắn tin với cô.
Ngoài lúc nhắn tin ra, Hoằng còn thường lướt xem trang cá nhân của Bình An nữa.
Thấy những tấm ảnh xinh xắn dễ thương của Bình An, Hoằng thường im lặng ngắm nhìn khá lâu.
Rõ ràng chỉ trong một hôm, Hoằng đã xem hết toàn bộ ảnh của Bình An rồi. Thế nhưng không biết từ bao giờ, ngày nào Hoằng cũng phải vào trang cá nhân của cô.
Hoằng xem lại những tấm ảnh của Bình An, xem đi xem lại không bết bao nhiêu lần. Rồi cho đến một ngày, anh không kìm lòng được mà nhấn lưu một tấm ảnh vào trong máy.
Một tấm ảnh, sau đó là hai tấm ảnh,...
Ngày qua ngày, trong máy anh đã toàn là ảnh của Bình An.
Bình An lớn thấy vậy thì bật cười, “Hóa ra là anh đã thích em từ lúc này rồi nhỉ!”
Hóa ra… Anh đã thích em sớm như thế.
Bình An mỉm cười, nhưng khi nhìn vào cơ thể gần như trong suốt của mình, ánh mắt cô lại trở nên ảm đạm.
Thế rồi cô chợt nhận ra, dường như trong lòng Hoằng đang có phiền muộn gì đó.
Dù cố gắng tìm hiểu, nhưng Bình An vẫn chưa phát hiện ra rốt cuộc anh đang có tâm sự gì.
Cho đến ngày hôm ấy, Hoằng và ba lại cãi nhau.
Ông ta đánh Hoằng, sau đó lặp lại những lời mình đã nói vào ngày ấy: “Đến cả tao còn chán ghét mày thì sẽ chẳng có ai yêu thương được cái thứ như mày đâu!”
Nghe thấy câu nói này, ánh mắt Hoằng tối sầm lại.
Thật ra anh đã hoàn toàn không còn hy vọng gì với ba của mình rồi. Anh không còn hy vọng ông ta sẽ yêu thương anh nữa.
Thế nhưng, nghĩ đến chuyện sẽ chẳng có ai yêu thương mình, Hoằng lại cảm thấy tim mình thắt lại.
Anh thẫn thờ trở về phòng, sau đó đứng nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu.
Khi còn nhỏ, Hoằng từng rất mong muốn có một gia đình như bao đứa trẻ khác. Anh hy vọng mình có ba mẹ, hy vọng mình có một mái nhà, hy vọng được sống trong hạnh phúc, hy vọng được người thân yêu thương.
Đến khi học cấp hai, thỉnh thoảng Hoằng vẫn ngưỡng mộ những người bạn xung quanh mình. Các bạn có ba mẹ, còn anh thì không.
Mẹ của anh đã mất, mà ba của anh… đã trở thành ba của người khác rồi.
Anh không có ba, không có mẹ, không có gia đình.
Dần dần, anh trở nên mạnh mẽ và cứng rắn hơn. Anh cảm thấy một mình cũng không sao, anh cảm thấy mình không cần phải ngưỡng mộ bất cứ một ai khác, bởi vì dù có cô đơn cũng không có vấn đề gì cả.
Chỉ là thật ra, chính anh cũng không biết rằng trong thâm tâm, mình vẫn luôn mong muốn có một gia đình.
“Ting!” Tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
Hoằng đi đến bên giường rồi cầm lấy điện thoại.
Không ngoài dự đoán, tin nhắn là của Bình An: [Anh ơi, anh đang làm gì thế?”]
Hoằng nhìn tin nhắn một lúc rồi thở dài. Thật ra anh thừa biết Bình An không giống anh, một cô gái dễ thương và tốt bụng như cô có rất nhiều bạn bè.
Trong mọi tấm ảnh cô đăng lên, bạn bè đều sôi nổi bình luận, tương tác. Không phải chỉ tương tác theo kiểu xã giao, mà là thật sự nhiệt tình.
Hoằng cũng đã đoán được lý do Bình An chủ động kết bạn với anh. Cô quan tâm đến anh, quan tâm đến một người bị bắt nạt, bởi vì cô là một người rất tốt. Dù ngày hôm đó người bị bắt nạt là ai đi chăng nữa, cô cũng sẽ đối xử với họ như với anh thôi.
Thật ra Hoằng cảm thấy như vậy cũng không sao. Nhưng vấn đề là, Hoằng sợ sau khi biết được anh là người như thế nào, Bình An sẽ ghét anh.
Anh đáng ghét như vậy, không có bất cứ ai thích anh cả. Đến ngay cả ba của anh cũng ghét anh, liệu cô có thể chấp nhận được một người như anh không?
Nhìn tin nhắn của Bình An nhỏ, Hoằng trầm mặc một lúc rồi nhắn lại:
[Anh ổn rồi. Từ giờ trở đi, em không cần nhắn tin với anh nữa cũng được.]
Hoằng đã cô đơn rất lâu, bây giờ có Bình An bầu bạn, anh thật sự rất vui, cũng rất trân trọng. Nhưng anh không muốn cô bị gò bó nữa.
Vì thế, anh nói với cô là anh đã ổn, để cô có thể yên tâm và thoải mái mà nói lời tạm biệt.
Thế nhưng, thấy anh bảo mình ổn, Bình An nhỏ lại cảm thấy anh không ổn chút nào.
Sao tự nhiên anh lại nói những lời như vậy chứ?
Bình An nhỏ vội vàng nhắn lại:
[Anh ơi, em thật sự muốn nhắn tin với anh mà.] Đây là sự thật, bởi qua bao ngày nhắn tin, Bình An cũng cảm thấy hai người rất hợp nhau.
[Anh ơi, anh sao thế? Có phải anh đang có tâm sự gì không?]
[Chúng ta là bạn của nhau mà, nếu có chuyện gì buồn thì chúng ta cứ tâm sự với nhau đi.]
“Bạn ư?” Hoằng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại buồn bã.
[Em không nên tùy tiện kết bạn như vậy. Lỡ đâu anh là người xấu thì sao?]
[Sao anh có thể là người xấu chứ? Lần đầu tiên gặp anh, em đã cảm nhận anh là một người tốt rồi. Hơn nữa sau bao ngày tiếp xúc, em cũng cảm thấy rất quý mến anh.]
Đây cũng là lời thật lòng của Bình An, nhưng Hoằng lại cảm thấy cô chỉ đang an ủi anh mà thôi.
Lời ba nói vẫn còn văng vẳng bên tai Hoằng, thái độ và sự ghét bỏ của những người xung quanh cũng hiện lên trong đầu anh, giống như nhắc nhở với anh rằng mình là người thế nào.
Anh nhấn vào phần gửi tin nhắn âm thanh, nói hết tất cả những suy nghĩ trong lòng vào lúc này.
“Bình An à, anh thật sự là người xấu đấy. Bạn cùng lớp nói rằng ích kỷ, kiêu căng. Ba ruột của anh còn nói rằng anh đáng ghét, đến cả ông ấy cũng không thích anh thì sẽ không có ai yêu thương anh cả.”
“Bị một người ghét thì có thể anh không sai, nhưng ai ai cũng đều ghét anh thì đúng là anh sai rồi. Bình An à, lần này em đã kết bạn với người xấu rồi đấy!”
“Vì thế nên đừng liên lạc với anh nữa, một người tốt không nên chơi với một người xấu đâu.”
Tin nhắn âm thanh được gửi đi, Hoằng cứ tưởng mình sẽ thấy nhẹ nhõm, nhưng không.
Tâm trạng anh càng trở nên nặng nề.
Thậm chí, anh còn thấy hơi hối hận.
Khuôn mặt Bình An hiện lên trong tâm trí anh, cô gái như mang theo ánh nắng mà chiếu rọi và sưởi ấm cho anh.
Nhưng một người như anh… xứng đáng nhận được lòng tốt của cô sao?
“Ring ring ring~” Bình An ở phía bên kia gọi điện cho Hoằng.
Hoằng ngây người trong giây lát, sau đó lấy hết dũng khí mà nhấn nút nghe.
Không ngờ rằng vừa mới bắt máy, anh đang nghe thấy giọng nói gấp gáp của Bình An:
“Anh không phải người xấu! Anh đừng để ý đến những gì người khác nói!”
“Anh bảo ai ai cũng ghét anh nên anh là người sai, nhưng không phải như vậy! Đâu phải ai cũng ghét anh chứ, em đâu có ghét anh đâu! Em rất quý mến anh, thật đấy!”
“Mặc dù có nhiều người ghét anh, mặc dù cả ba anh cũng không thích anh, nhưng mà… Nhưng mà có thể chính họ mới là những người xấu mà!”
“Anh không thể chỉ vì bị nhiều người ghét mà nghi ngờ bản thân được. Thế giới này có rất nhiều người xấu, họ hợp lại với nhau để bắt nạt người khác. Những người bị họ bắt nạt như anh đương nhiên không phải người sai rồi!”
Nói đến đây, Bình An hỏi Hoằng: “Anh ơi, anh nghĩ em có phải người tốt không?”
Hoằng ở bên này đang sững người lại, hai mắt anh không biết đã đỏ lên từ bao giờ.
Anh nghẹn ngào trả lời Bình An: “Em rất tốt.”
“Đúng, em rất tốt! Vậy nên anh phải tin một người tốt như em, chứ không nên tin những người xấu như bọn họ.”
“Anh à, không phải ai cũng ghét anh đâu. Chẳng qua anh chưa phát hiện ra rằng trên thế giới này còn có rất nhiều người tốt. Những người tốt ấy sẽ đối xử tốt với anh, sẽ yêu thương và quý mến anh.”
“Giống như em vậy… Em thật sự, thật sự rất rất yêu quý anh!”
“Anh ơi…” Bình An chân thành nói, “Chúng ta mãi mãi là bạn nhé!”
Nghe thấy những lời Bình An nói, Hoằng đang bị bao trùm bởi bóng tối đã thấy được ánh sáng dẫn đường.
Anh mỉm cười, bàn tay phải đặt lên bên ngực trái, cảm nhận trái tim của bản thân đang không ngừng rung động.
Anh hít sâu một hơi, dịu dàng nói: “Ừm, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn.”
Nhưng thật ra, anh không chỉ muốn làm bạn của cô.
Buổi tối hôm đó, anh đã mơ thấy một giấc mơ mà đã lâu chưa thấy được.
Anh mơ thấy mình có một gia đình, mơ thấy bản thân được sống một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng lần này, gia đình mà anh mơ thấy không phải là gia đình của ba mẹ và anh nữa.
Anh mơ thấy mình được làm ba, mơ thấy mình có con, cũng có vợ.
Gia đình anh ở bên nhau rất hạnh phúc, anh yêu thương con của mình, cũng rất yêu thương vợ của mình.
Anh yêu vợ, yêu vợ rất nhiều.
Vợ là nguồn sống, và là cả thế giới của anh.
Đến khi tỉnh giấc, Hoằng đỏ mặt.
Vậy mà anh lại mơ thấy… Bình An trở thành vợ của mình.
Anh thật sự cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng.
Thế nhưng, anh cũng cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc.
Những ngày sau đó, Hoằng và Bình An vẫn thường xuyên nhắn tin với nhau.
Có một hôm, nhắn tin xong Hoằng đã trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ được, kết quả là sáng hôm sau dậy muộn.
Anh vội vàng chạy đến trạm xe buýt nhưng vẫn bị lỡ chuyến xe. Tưởng chừng là phải chạy bộ đến trường, nhưng lúc này một bác lái xe ôm đã xuất hiện.
“Này cháu, lỡ chuyến xe rồi đúng không?” Khuôn mặt bác xe ôm hiền lành, chất phác, “Lên xe bác chở đi, bác không lấy tiền đâu!”
Bình An nhìn bác xe ôm thì không khỏi bất ngờ, đây chẳng phải chính là bác quản gia của Hoằng trong tương lai sao?
Bác ấy tưởng rằng Hoằng là học sinh nghèo nên mới nói không lấy tiền Hoằng. Hoằng thì đang vội nên chỉ cảm ơn rồi leo lên xe bác luôn.
Khi đến trường học, Hoằng xuống xe rồi hỏi bác: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Bác xua xua tay, “Không cần đâu, bác miễn phí cho cháu đấy. Cháu hẵng còn nhỏ, chưa làm việc nên tiết kiệm tiền khó lắm, cứ giữ lấy mà tiêu.”
Hoằng nghe vậy thì ngẩn người trong giây lát, sau đó bật cười.
Quả đúng như Bình An nhỏ đã nói, chẳng qua anh chưa nhận ra trên thế giới này còn có rất nhiều người tốt.
Những người tốt ấy sẽ đối xử tốt với anh.
“Thôi, bác đi nhé!” Nói xong, bác ấy liền lái xe đi luôn.
Hoằng đã rút ví tiền ra nhưng không kịp trả. Anh chỉ có thể nhớ kỹ, hôm nay có một người tốt đã giúp anh.
Thế rồi thời gian dần trôi, Hoằng chuẩn bị thi đại học, Bình An nhỏ cũng bận rộn với việc thi cử, cho nên hai người dần dần ít nói chuyện hơn.
Khi thi đỗ trường đại học quốc gia với điểm số cực cao, Hoằng đã nhắn tin khoe ngay với Bình An.
Bình An nhỏ vui mừng thay cho anh, còn khen anh không ngớt.
Nhưng sau đó, hai người lại càng xa cách. Bởi vì Hoằng không chỉ học đại học, mà còn đi thực tập ở công ty. Bình An cũng ngày càng cố gắng học hành, hơn nữa cô còn có ước mơ ca hát.
Vì để dành thêm nhiều thời gian cho chuyện ca hát và học hành, Bình An đã mất đi rất nhiều thời gian rảnh.
Nhiều lúc Bình An có thời gian nhưng Hoằng lại bận và ngược lại, thế nên có khi cả tháng trời, hai người mới nhắn tin một lần.
Và rồi đến ngày ba của Hoằng và vợ của ông ta gặp tai nạn, chuyện trong gia đình và công ty đã đổ dồn lên đầu Hoằng.
Áp lực và gánh nặng đè trên vai anh, khiến cho anh gần như kiệt sức. Bình An thì bắt đầu làm thực tập sinh trong một công ty giải trí, cô cũng rất vất vả và cố gắng để thực hiện ước mơ của mình.
Đến khi mọi chuyện bên Hoằng đã ổn thỏa thì Bình An cũng thành công ra mắt với vai trò ca sĩ.
Hoằng muốn nhắn tin với Bình An, nhưng sau khi biết cô vừa mới debut thì đành thôi.
Chắc hẳn cô rất bận rộn, anh không thể làm phiền cô.
Hơn nữa, Bình An còn gặp khó khăn khi mới ra mắt. Fans của cô chỉ có lác đác vài người, mà trong số đó đương nhiên có Hoằng.
Hoằng muốn giúp cô, nhưng anh không muốn dùng thân phận cũ của mình.
Nếu Bình An biết người giúp cô là người mà cô đã từng giúp đỡ, chắc hẳn cô sẽ nghĩ rằng người ta đang trả ơn cho mình.
Hoằng lại muốn cho cô biết rằng anh thật sự thích cô. Thích cô, thích con người của cô, thích cả những bài hát của cô.
Hơn nữa, Hoằng cũng muốn tạo nên một hình tượng mới thật đẹp trong mắt cô. Cho nên, anh mới lập một tài khoản khác và bắt đầu tiếp cận cô.
Mà tuy khoảng thời gian đó, Bình An không có nhiều người hâm mộ, nhưng Hoằng đã thấy một số bình luận khen Bình An:
[Đẹp quá, vợ tôi vợ tôi.]
[Cô gái này trông quen quá? Sao giống con dâu của mẹ tôi vậy?]
[Cô gái này sẽ là vợ tương lai của tôi!]
Hoằng đọc được những bình luận như vậy thì không được vui cho lắm. Vì thế, anh bèn đặt tên tài khoản của mình là [Bình An là vợ của tôi].
“Thật là ấu trĩ!” Bình An lớn trông thấy anh ghen tuông thì phì cười, miệng thì bảo anh “ấu trĩ” nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Thật dễ thương!
Thế rồi đột nhiên, trước mắt Bình An dần dần mở đi rồi tối sầm lại.
Cô vô cùng hoang mang, tay chân khua khoắng xung quanh, miệng không ngừng gọi: “Hoằng… Hoằng…”
Cô không muốn rời xa Hoằng!
Đến khi mở mắt ra, Bình An lại lơ lửng trên không.
Sau đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô sợ hãi mà sững người lại.
Cô nhìn thấy cảnh mình đang vật lộn với hệ thống xấu xa và Trạch Anh. Cô ôm hy vọng sống sót, cô dùng hết sức lực mà muốn cứu lấy mình.
Thế nhưng, con dao kia cuối cùng cũng đâm vào ngực trái của cô.
Cô từ từ trút hơi thở cuối cùng.
Đến lúc Trạch Anh nhìn thấy diện mạo thật sự của cô thì lại hối hận, nổi đ-iên, bò về phía cô,...
Nhưng sự chú ý của Bình An lúc này lại chỉ hướng về phía Hoằng - người đàn ông đang tuyệt vọng mà gào khóc.
Anh gọi cô là Bình An, anh gọi cô là vợ. Giọng nói anh run rẩy thê lương, giống như đã mất đi hy vọng cuối cùng trên cõi đời này.
Bình An đã c-hết, nhưng lúc này trái tim cô vẫn còn đau như bị xé rách.
L-inh h-ồn cô bay đến bên cạnh Hoằng, nhưng anh chỉ ôm lấy t-hi t-hể của cô, đôi mắt đỏ hoe của anh vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Và rồi đến cuối cùng, Bình An nghe thấy anh nói với cô:
“Vợ ơi, đợi t.r.ả t.h.ù cho em xong, anh sẽ đi với em.”
“Không… Đừng mà…” Bình An nghe Hoằng nói xong mà hoảng loạn.
Cô muốn chạm vào anh, cô muốn ngăn anh lại, nhưng trước mắt cô lại tối sầm xuống một lần nữa.
Lần này rất lâu, rất lâu.
Khi Bình An mở mắt ra, cô cảm thấy như mình đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài vậy.
Nhìn về phía trước, cô thấy Trạch Anh đang đứng bên ngoài chiếc xe ô tô. Còn ở trong xe ở nữ chính, hay nói đúng hơn là hệ thống xấu xa đang điều khiển nữ chính.
Nó bị trói lại nhưng miệng vẫn nở nụ cười thách thức: “Này, nữ chính của anh bị trói hơi lâu rồi đấy! Mau thả tôi ra đi, đằng nào anh cũng không thể làm gì được tôi đâu!”
Khuôn mặt Trạch Anh trông phờ phạc như không còn sức sống, hiện giờ trông anh ta như già đi cả chục tuổi.
Không chỉ vậy mà dường như anh ta cũng đã trưởng thành và “có não” hơn. Anh ta trầm mặc một lúc, sau đó hỏi hệ thống: “Có thật là không có cách nào để xử lý được mày không?”
Sắc mặt hệ thống hơi thay đổi, nhưng nó vẫn nói dối một cách rất tự nhiên: “Đương nhiên là không rồi!”
Trạch Anh nhếch mép cười, “Mấy ngày này dù bị trói, nhưng mày vẫn luôn thúc giục tao phải trả t-hù. Rõ ràng mày là một thứ xấu xa, rõ ràng mày chẳng có lòng tốt gì, nhưng tại sao mày lại muốn giúp tao lật đổ Hoằng chứ?”
Nghe đến đây, sự bình tĩnh trên khuôn mặt hệ thống đã dần dần biến mất.
Trạch Anh thì tự tin nói: “Chắc chắn nếu tao hạ gục Hoằng, mày sẽ được lợi ích gì đó. Nhưng nếu tao thất bại dưới tay anh ta thì mày có bị sao không nhỉ?”
Hệ thống trừng mắt nhìn Trạch Anh. Sau đó suy nghĩ một lúc, nó liền cười phá lên rồi giễu cợt:
“Đúng đó! Nếu anh thắng Hoằng thì tôi cũng sẽ thắng, tôi sẽ nhận được lợi ích mà mình mong muốn! Còn nếu anh thất bại thì tôi sẽ phải biến mất, nhưng dù biết được chuyện này đi nữa thì anh sẽ làm gì chứ?”
“Hahaha… Anh sẽ cố tình thất bại để loại bỏ tôi sao?” Nó nở một nụ cười đ-iên cuồng, “Anh sẽ từ bỏ chuyện trả t-hù cho ba mẹ chỉ để tôi biến mất hay sao, hả?”
Nó biết Trạch Anh sẽ không làm như thế, cho nên vẫn đắc ý mà thách thức anh ta.
Anh ta siết chặt nắm đấm, nhưng rồi cuối cùng cũng không làm gì được.
Bình An thì chẳng buồn quan tâm đến Trạch Anh và hệ thống kia nữa. Cô bay thật nhanh để tìm đường về biệt thự, cô muốn gặp Hoằng ngay lúc này.
Tuy nhiên, chẳng cần về tới biệt thự, cô đã nhìn thấy Hoằng rồi.
Khi đang bay trên đường, cô đã gặp hơn chục chiếc xe đang lái ngược hướng với cô.
Cô bay theo hướng về biệt thự, còn những chiếc xe chạy về hướng của Trạch Anh vừa nãy.
Nhìn vào trong chiếc xe trông đặc biệt nhất, Bình An đã thấy được Hoằng.
Cô vui mừng bay xuyên vào xe. Nhưng khi nhìn thấy kỹ khuôn mặt của Hoằng, cô lại sững người lại.
Sao anh lại trở nên gầy như vậy?
Sao trên mặt anh dường như lại xuất hiện nhiều nếp nhăn?
Sao ánh mắt của anh… dường như lại không còn ánh sáng nữa?
Rất nhanh, hơn chục chiếc xe đã đuổi đến nơi, bao vây kín xung quanh xe của Trạch Anh.
“Gì vậy chứ?” Hệ thống xấu xa bị trói trong xe trừng mắt, “Tại sao chứ? Tại sao bọn chúng đã tìm thấy chỗ này rồi?”
Nó lại trừng mắt nhìn Trạch Anh: “Đồ n-gu! Tôi đã bảo anh nên lái xe đi sớm cơ mà! Bây giờ Hoằng đã đuổi đến nơi, phải làm sao bây giờ đây hả?”
Trạch Anh cũng lộ ra khuôn mặt căng thẳng, lo lắng.
Hoằng bước xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo của anh như lưỡi dao chĩa thẳng về phía Trạch Anh.
Hiện giờ, rất nhiều vệ sĩ đã đã vây xung quanh, nhưng không ai xông lên bắt Trạch Anh lại cả.
Bình An còn chưa đoán được tình hình tiếp theo sẽ thế nào thì Hoằng đã một mình lao tới, không ngừng đấm đá vào người Trạch Anh.
Thật ra Trạch Anh đã cố gắng phòng thủ nhưng không được. Hoằng giống như một con thú hoang đ-iên cuồng, mỗi cú đấm của anh đều mang theo sự căm thù và uất hận.
Bình An đứng một bên mà nhìn Trạch Anh bị đánh vô cùng thê thảm. Hệ thống bị trói trong xe thì hét lên: “Mau đánh lại đi chứ! Mau đánh lại đi!”
“Không!” Nó điên cuồng lắc đầu, “Anh không thể thua được! Không thể thua được!”
Trạch Anh cũng cố hết sức để vùng dậy và đánh trả. Nhưng anh ta có đánh trúng Hoằng thì anh vẫn như không hề hấn gì cả.
Anh đã không còn cảm thấy đau nữa.
Anh vẫn như một cỗ máy mà không ngừng đánh Trạch Anh.
Cuối cùng, Trạch Anh hoàn toàn gục ngã. Anh ta nằm vật ra đất, không còn sức lực chống trả.
Hoằng dừng lại, sau đó rút con dao trong người ra.
“Mày đã đâm cô ấy… Hôm nay, tao phải trả lại gấp trăm lần!”
Bình An nghe vậy thì vô cùng hoảng loạn.
Không, không đươc! Hoằng không được g-iết người!
Hơn nữa, Trạch Anh còn là em trai của anh, anh không thể làm như thế!
Lúc này, Hoằng giơ con dao lên, định dùng hết sức mà đâm mạnh vào người Trạch Anh.
Thế nhưng, bác quản gia đã chạy đến ngăn cản: “Ông chủ, đừng làm như vậy! Ông chủ không thể g-iết người, càng không thể giết cậu ta. Cậu ta là em trai của ông chủ đấy!”
“Nhưng nó đã g-iết c-hết vợ của tôi!”
Hai mắt Hoằng đỏ ngầu, trong mắt là sự căm phẫn, thống khổ và tuyệt vọng.
“Cô ấy là tất cả của tôi… Cô ấy là tất cả…” Hoằng gào thét, “Nó đã cướp cô ấy đi, nó đã cướp cô ấy đi!”
“Còn anh thì cướp ba mẹ của tôi đi!” Trạch Anh nằm dưới đất dùng hết sức mà hét lên.
Hoằng quay lại nhìn anh ta, hỏi: “Cái gì?”
“Là anh đã tạo nên vụ tai nạn đó để hại mẹ tôi, hại ba tôi!” Trạch Anh phẫn nộ quát lớn, “Anh là đồ độc ác, ngay cả ba của mình mà cũng g-iết!”
Nghe đến đây, Hoằng trừng mắt hỏi Trạch Anh: “Vậy là vì mày nghĩ như thế, cho nên mày mới hại vợ tao?”
Trạch Anh cũng trừng mắt: “Đúng vậy, vì mày đã hại ba mẹ tao, cho nên…”
“Mày đ-iên à?” Hoằng gầm lên, cầm dao định đâm Trạch Anh. Mấy vệ sĩ xung quanh cũng lao đến ngăn lại.
Trạch Anh nằm dưới đất lại nghe thấy Hoằng gào thét.
“Đồ đần độn! Tao không hại ba mẹ mày!!”
“Tao căm ghét mẹ mày, cũng căm ghét ba của mày, nhưng ông ta cũng là ba của tao, sao tao có thể hại ông ta chứ?”
Nghe đến đây, Trạch Anh ngỡ ngàng.
Đã đến nước này rồi, anh ta cũng biết mạng sống của mình đang nằm trong tay Hoằng, anh chẳng có lý do gì để nói dối anh ta cả.
Nhìn anh trai của mình, sau đó lại nhìn hệ thống bị trói ở trong xe, trên trán Trạch Anh liền nổi đầy gân xanh.
“Là mày… Mày đã lừa tao! Là mày!”
Trạch Anh muốn lao về phía hệ thống, nhưng anh ta đau đến nỗi không thể di chuyển.
Hệ thống thì vô cùng sợ hãi, nó đã cảm nhận được sự tồn tại của mình đang dần dần trở nên mong manh.
Hoằng thì đẩy mấy vệ sĩ ra rồi quát lớn, họ cuối cùng cũng không dám ngăn anh lại nữa.
Anh là ông chủ của họ, họ không thể làm trái lời. Chỉ có bác quản gia là vẫn ngăn anh lại, thậm chí còn cầu xin anh:
“Ông chủ… Đừng làm như vậy.”
“Tôi cầu xin ông chủ đấy, ông chủ không thể g-iết em mình được đâu!”
Hoằng như không nghe thấy gì mà đẩy bác quản gia ra. Anh bước đến, chuẩn bị xử lý Trạch Anh.
Chỉ là khi con dao sắp đâm vào người anh ta, Hoằng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Đừng mà!” Bình An ở bên cạnh dùng hết toàn bộ sức lực mà hét lên.
Mà cuối cùng, tiếng nói của cô cũng chạm đến Hoằng rồi.
Hoằng vội vàng nhìn xung quanh, anh không ngừng gọi: “Bình An… Bình An!’
Bình An bay đến bên anh.
Anh sững người, hai mắt đỏ hoe nhìn vào khoảng không trước mắt.
Tuy không nhìn thấy gì, nhưng anh lại cảm nhận được, Bình An đang ở đây.
“Vợ ơi… Vợ…” Hoằng rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào thê lương.
Bình An tiến đến, hôn lên giọt nước mắt đang lăn dài trên má Hoằng.
Thật ra cô vẫn không hôn được, đôi môi cô không chạm được vào anh, cũng không chạm được vào giọt nước mắt.
Thế nhưng, anh vẫn cảm nhận được sự hiện hiện cô.
Anh hỏi cô: “Em đang ở đây… có đúng không?”
Những người xung quanh đều ngây người.
Bình An thì âu yếm nhìn anh, dịu dàng nói với anh: “Đừng làm những việc tội lỗi, em không muốn anh trả t-hù. Em chỉ muốn anh sống thật tốt mà thôi.”
“Hoằng, em yêu anh!”
Nói dứt lời, Bình An lại bắt đầu cảm thấy trước mắt mờ dần.
Hoằng thì không ngừng rơi nước mắt. Con dao trên tay anh cũng rơi xuống, anh nở một nụ cười khổ sở mà nói với cô:
“Không có em, sao anh có thể sống tốt được.”
…
Một lần nữa Bình An mở mắt ra thì đã đến vài ngày sau.
Cô đang ở trên tòa, chứng kiến ba mẹ và anh trai cô khóc hết nước mắt.
Họ đều đau khổ, suy sụp trước cái c-hết của cô.
Cô bay đến trước mặt ba mẹ và anh trai rồi không ngừng xin lỗi họ.
Xin lỗi vì đã để họ đau buồn.
Xin lỗi vì không thể ở bên họ thật lâu.
Trạch Anh ở cách đó không xa cúi đầu xuống, anh ta chịu án t.ù c.h.u.n.g t.h.â.n. Anh ta không thuê luật sư biện hộ, anh ta cũng hoàn toàn chấp nhận kết cục của mình.
Trước khi bị đưa đi, anh ta quỳ xuống, dập đầu xin lỗi ba mẹ và anh trai của Bình An.
Anh ta sẽ phải ngồi t-ù mà ân hận và dặt vặt cho đến hết cuộc đời.
…
Những ngày sau đó, Bình An luôn ở cạnh ba mẹ và anh trai của mình.
Ba người vẫn vô cùng xót thương, đau buồn.
Thỉnh thoảng, cô cũng ra ngoài, đến thăm bạn bè và những người hâm mộ của cô.
Ai ai cũng tiếc thương trước cái c-hết của cô, cô thật sự rất cảm động và biết nơ họ.
Sáng hôm sau, Bình An nhận được thông báo từ hệ thống. Nó nói với cô rằng đến buổi chiều, linh h-ồn cô sẽ hoàn toàn tan biến.
Mặc dù đã biết rằng ngày này sẽ đến, nhưng cô vẫn buồn bã và tiếc nuối rất nhiều.
Cả buổi sáng, Bình An đều ở bên ba mẹ và anh trai mình.
Đến buổi trưa, cuối cùng cô cũng phải nói lời tạm biệt.
“Nếu có kiếp sau, con hy vọng mình vẫn là con của ba mẹ. Em cũng hy vọng, mình vẫn là em gái của anh.”
“Tạm biệt ba, tạm biệt mẹ, tạm biệt anh.”
“Bình An phải đi rồi.”
…
Bình An bay đi, cô muốn đến biệt thự của Hoằng, cô muốn gặp anh lần cuối.
Trên đường đi, cô nhìn thấy nữ chính. Cô ấy đi vào một căn nhà ở gần trường đại học của cô ấy.
Hiện giờ, nữ chính không ở biệt thự của Hoằng nữa.
Ngày đó, lúc Trạch Anh bị bắt đi, hệ thống kia đã phải biến mất trong đau đớn.
Trạch Anh thì đã nói với Hoằng: “Tôi đã thất bại, thứ xúi giục tôi hại Bình An cũng đã biến mất rồi. Còn Vân San, cô ấy là người vô tội, đừng làm khó cô ấy.”
Hoằng cũng biết, cho nên anh không làm khó Vân San. Tuy nhiên, anh vẫn không muốn nhìn thấy Vân San một chút nào.
Nhìn thấy cô ấy, anh sẽ nhớ đến chuyện Bình An bị hại c-hết. Anh sẽ đau khổ, phẫn nộ, cũng sẽ không kiểm soát được bản thân nữa.
Vì thế, Vân San đã dọn ra khỏi biệt thự của anh.
…
Khi về tới biệt thự, Bình An trông thấy Hoằng đang ăn trưa, mà lạ là bác quản gia cũng ngồi ăn cùng anh.
Khuôn mặt bác ấy lại không vui vẻ gì mà trông rất buồn. Thỉnh thoảng, bác ấy còn lén lau nước mắt rồi nhìn về phía Hoằng.
Bình An cũng nhìn Hoằng, nhìn anh một cách chăm chú. Cô muốn khuôn mặt của anh in sâu vào trong tâm trí của cô, cô muốn mãi mãi lưu giữ hình bóng của anh trong trái tim mình.
Nhớ lại mọi chuyện từ lần đầu tiên gặp anh, Bình An chợt nhận ra vài điều.
Thứ nhất là chiếc bình hoa Trạch Anh làm vỡ của Hoằng, đó là chiếc bình mà cô rất thích nhưng không mua được.
Cô khá buồn nên đã nhắn tin với [Bình An là vợ của tôi], xem ra chính vì thế mà chiếc bình mới xuất hiện ở trong nhà Hoằng.
Anh đã mua lại từ người khác để định tặng cho cô, tiếc rằng Trạch Anh đã làm vỡ mất rồi.
Sau đó là hai thanh socola Hoằng đã đưa cho cô.
Rõ ràng không phải tùy tiện cho cô, mà là đã biết cô thích nên anh mới tặng.
Hóa ra ngay từ ban đầu, sự quan tâm của anh dành cho cô đã được thể hiện rõ như vậy rồi.
….
Sau khi ăn trưa xong, Hoằng đi lên tầng, thay một chiếc áo sơ mi trắng.
Anh đứng trước gương, cạo râu và chải chuốt rất kỹ, Bình An nhìn mà còn nói đùa: “Chắc không phải anh sắp đi hẹn hò đây chứ?”
Hoằng không nghe thấy.
Anh đưa mắt nhìn về phía mấy túi đồ được đặt trên chiếc bàn gần đó.
Bình An bay qua nhìn thì thấy bên trong đựng rất nhiều thứ. Nào là quần áo hàng hiệu, nào là trang sức,... Toàn là đồ tặng cho phụ nữ.
Bình An nhíu mày: Không phải anh định đi hẹn hò thật đấy chứ?
Bình An nghĩ mà thấy tức, cô dùng ánh mắt “không được hiền lành cho lắm” mà nhìn vào mấy món quà.
Nhưng rồi sau đó, cô chợt trông thấy hóa đơn mua hàng trong đó. Ngày mua hàng được in trên đó… là ngày mà cô bị Trạch Anh s-át h-ại.
Thời gian mua hàng là hơn ba giờ chiều, lúc đó cũng là khoảng thời gian cô ở trên xe nữ chính và gửi định vị của mình cho Hoằng.
Lúc này, Hoằng bước đến bên cạnh bàn, nhìn vào những món đồ trên đó mà nghẹn ngào nói:
“Nếu hôm ấy, anh không đi mua những thứ này…”
“Nếu hôm ấy, anh kịp thời trông thấy tin nhắn của em…”
“Vậy có phải… Em sẽ không sao không?”
Hóa ra hôm đó, Hoằng đã chủ động tan làm sớm để đi mua quà. Anh muốn tặng quà cho Bình An, đồng thời cũng muốn tỏ tình với cô.
Khi đi chọn quà, Hoằng đã rất hồi hộp. Anh cũng rất lo lắng, không biết Bình An có đồng ý lời tỏ tình hay không.
Thật ra, nếu như hôm đó nhận được lời tỏ tình tình của anh, Bình An sẽ đồng ý.
Cô cũng thích anh, rất thích anh.
Nhưng số phận trêu ngươi, khi chỉ còn một bước nữa là hai người sẽ hạnh phúc, điều tồi tệ lại đột nhiên ập đến.
“Là tại anh…” Hoằng đau đớn mà nói: “Là tại anh không bảo vệ được cho em…”
“Không phải như vậy đâu…” Bình An nghẹn ngào nói, “Không phải là tại anh, không phải đâu.”
Hoằng không nghe thấy, anh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thì thầm:
“Vợ ơi, em biết không? Thật ra anh chỉ có một mong ước đơn giản, đó là có được một gia đình.”
“Từ khi còn nhỏ, anh đã mất đi gia đình rồi.”
“Khi lớn lên, anh suýt chút nữa đã không còn dám hy vọng có một gia đình nữa. Thế nhưng… Là em…”
“Là em đã mang cho anh một tia sáng, mang cho anh một hy vọng, hy vọng về gia đình của chúng ta.”
“Anh yêu em, anh muốn cưới em, anh muốn ở bên em suốt đời.”
“Nhưng mà… Bây giờ không còn gì nữa rồi.”
“Không có em, anh không có gia đình, cũng không có hy vọng, cũng không còn… lý do để tiếp tục sống nữa.”
Nghe đến đây, Bình An sững sờ.
Cô lại nhớ tới ngày hôm ấy, anh ôm lấy cô mà thủ thỉ: “Đợi t.r.ả t.h.ù cho em xong, anh sẽ đi với em.”
Ở bên ngoài phòng, bác quản gia đã mang theo vài người vệ sĩ đến. Bác và các vệ sĩ túc trực ở bên ngoài, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Ở trong phòng, Hoằng cầm theo một con dao rồi ngồi lên giường.
Bình An hoảng hốt.
“Đừng, anh đừng làm như vậy!” Cô cố gắng hét thật lớn như ngày hôm đó, cô mong rằng giống như ngày hôm đó, anh cũng sẽ nghe thấy tiếng của mình.
Thế nhưng, Hoằng không hề nghe thấy.
Có một vệ sĩ ở bên ngoài hỏi bác quản gia: “Chúng ta thật sự để mặc ông chủ như vậy sao?
Lúc này, Bình An bay xuyên ra ngoài, cô muốn tìm cách gì đó để ngăn Hoằng lại.
Nhưng vừa mới bay ra, cô đã nghe thấy bác quản gia nói:
“Ông chủ là một người đáng thương. Trong trái tim của ông chủ lại chỉ có một người. Người đó đi rồi, ông chủ không thể nào sống hạnh phúc được nữa.”
“Thôi thì cứ để ông chủ đi đi. Nếu thật sự có kiếp sau, hy vọng ông chủ sẽ gặp lại cô gái ấy.”
Nói đến đây, bác quản gia đã không kìm được mà bật khóc.
Hóa ra ngay từ đầu, Hoằng đã nói với bác và những người khác là mình sẽ ra đi. Chính vì thế nên khi ăn cơm, bác quản gia mới rơi nước mắt.
Mà nghe những lời bác quản gia nói, sau đó lại nhớ đến lời thủ thỉ của Hoằng, cuối cùng Bình An cũng không còn có ý định ngăn anh lại nữa.
Cô bay vào trong phòng, sau đó bay đến bên anh.
Thế rồi, cô nhìn thấy anh cầm chặt con dao.
Lưỡi dao đâm mạnh vào bên ngực trái của anh, anh đã chọn cách ra đi giống như cô.
Cô ở bên cạnh đau lòng nhìn anh, mà anh thì lại mỉm cười.
“Vợ ơi… anh sắp được gặp em rồi.”
“Vợ ơi… anh yêu em.”
Nói dứt câu, Hoằng từ từ nhắm mắt lại.
Máu tươi thấm ướt trên ga giường, Bình An da diết nhìn người mình yêu.
Sau đó, cô nằm xuống bên cạnh anh rồi nói:
“Chồng ơi, em cũng yêu anh.”
…
Không lâu sau, bác quản gia và vệ sĩ vào trong phòng khiêng t.h.i t.h.ể của Hoằng ra ngoài.
Mấy ngày trước khi ra đi, Hoằng đã mua một ngôi mộ ở ngay cạnh mộ của Bình An.
Anh cũng dặn bác quản gia thật kỹ, hãy ghi trên bia mộ của anh dòng chữ:
[Thế Hoằng mãi mãi yêu Bình An.]
Kiếp này, anh và cô không thể nắm tay nhau đến cuối đời.
Nhưng rất lâu rất lâu sau, ở một thế giới khác, hai người gặp lại nhau.
Lần này, dù cho không mang theo ký ức của kiếp trước, nhưng anh và cô vẫn sẽ yêu nhau.