"Ta biết.
Chính là, Vương gia đã không còn đường thối lui, ta cũng không có thể thấy chết mà không cứu.
" Vậy sao người không tự mình cứu.
"Sư phụ, vậy khi nào thì chúng ta thượng kinh?" Đại sư huynh hỏi, vẻ mặt trầm trọng, tựa hồ như ở đây chỉ có hắn là nhập tâm.
"Sáng mai.
" sư phụ ánh mắt nghiêm nghị nói, "Ta đã dặn dò xa phu (người đánh xe) của Vương gia rồi, sáng mai các ngươi liền khởi hành đi.
" Này này này, nói vậy chẳng phải giống như đưa chúng ta đi chịu chết sao.
"Sư phụ, người không đi sao?" Nhị sư huynh hỏi.
"Ta đã nói rồi, bọn hắn đã nhớ rõ mặt của Vi sư, như vậy thật không tiện.
" Nói qua nói lại cũng chỉ là sợ chết thôi.
Bốn thầy trò rơi vào trầm mặc.
Sư phụ phá tan sự im lặng đầu tiên hô, "A Vân, A Mộc.
" A Vân là Đại sư huynh, A Mộc là Nhị sư huynh, "Vi sư mặc dù là thầy thuốc, nhưng cũng biết một ít võ công, cho nên ta mở ra y quán này, đồng thời cũng thụ võ! " Nói thì nghe như vậy, nhưng rõ ràng chỉ muốn tranh thủ kiếm thêm thu nhập, "Các ngươi từ nhỏ không cùng Vi sư lên núi hái thuốc, cũng là cùng Vi sư trao dồi võ công, bây giờ, chính là lúc các ngươi phát huy khả năng của mình.
"
"Đồ nhi quyết không phụ sự kỳ vọng của sư phụ!" Hai sư huynh cực kỳ ăn ý ôm quyền cùng đáp, ta chỉ có thể đứng bên dùng chân tiêm hoa quyển quyển (vẽ hoa vẽ lá), vì từ nhỏ ta vốn không chịu trách nhiệm lên núi hái thuốc, cũng không chịu trách nhiệm học võ công, ta chỉ phụ trách tiêm thuốc (sắc thuốc) thôi.
"A Thành.
" sư phụ quay sang gọi ta, "Ngươi tuy là thân nữ nhi, nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt, lần này thượng kinh, chính là muốn ngươi nghĩ kế, đừng để hai cái đầu gỗ này phá hủy đại sự.
" Thầy cũng ý thức được hai ái đồ của mình vốn là đầu gỗ sao.
"Vâng, sư phụ.
" Ta gật đầu đáp.
"Hai người các ngươi nhất định phải hảo hảo bảo hộ sư muội, đừng làm cho nàng gặp bất trắc, biết chưa?" Sư phụ nói câu này thật hay.
"Vâng!" Hai sư huynh lại ăn ý đáp.
Bốn thầy trò lại rơi vào trầm mặc.
Lần này vẫn là sư phụ lên tiếng đầu tiên, "Vi sư biết, chuyến đi này cũng như đi vào hang cọp, " Vậy thì đừng để chúng ta đi, "Các ngươi nhất định phải hảo hảo bảo vệ mình, Vi sư nhất định ở đây chờ đợi các ngươi bình an trở về.
" Nói mà chẳng khác nào không nói.
"Sư phụ! " Nhị sư huynh thế nhưng lại bắt đầu nghẹn ngào, đầu gỗ quả đúng là đầu gỗ mà.
Bốn thầy trò lại rơi vào trầm mặc.
Lần này là đến ta lên tiếng, với hy vọng chờ mong: "Sư phụ, lần này thượng kinh con nghĩ! "
"Không được! Ngươi vẫn phải duy trì nam trang thượng kinh.
" Sư phụ nổi giận nói.
"Vâng ~ sư phụ.
" Ta yếu ớt trả lời.
Vậy là vẫn phải làm nam nhân.