Tối đó bà Đường cùng ngồi lại ăn tối với Đường Nam Kỷ và cô gái Hoã Tĩnh mừng Đường Ôn Mạn trở về. Ngồi xuống bàn ăn Đường Ôn Mạn theo thói quen quan sát cô gái kia từ trên xuống rồi ngấm ngầm suy xét. Cô gái nói chung ưa nhìn, nổi bật nhất là đôi mắt to tròn sáng ngời. Chắc tại xuất phát từ vùng quê, giãi nắng dầm mưa nên cô ấy có làn da trầm, khoẻ khoắn. Chiều cao chắc cũng tầm ngang với Đường Ôn Mạn. Chốt lại mọi thứ chỉ cần mài dũa thêm phong thái và nhan sắc, cô gái này đi bên chú cô chắc chắn không bàn cãi.
Thấy Đường Ôn Mạn nhìn chằm chằm Hoa Tĩnh tới mức cô ngượng ngùng đỏ cả mặt, Đường Nam Kỷ hắng giọng với cô:" Cháu ăn đi, nhìn chằm chằm vậy làm gì?"
Bà Đường lên tiếng ngay, thái độ này thật chưa bao giờ anh nhìn thấy:" Mắt là của nó, con cấm sao?"
Đường Ôn Mạn đúng một phen trầm trồ, tông giọng của bà nội xì tin hôm nay quá là ngầu. Cô nén lại rồi phá vỡ thế khó của hai người kia:" Chào chị, giới thiệu chút nhé, em là Đường Ôn Mạn!"
Thấy cô không có vẻ gì là ghét bỏ nên Hoa Tĩnh có thoải mái hơn chút, khẽ cười:" Ừm…chị tên Hoa Tĩnh, được Nam Kỷ nói cho nghe về em rồi!"
Cũng nhanh miệng đấy! Đường Ôn Mạn thấy mặt bà nội vẫn nghiêm nghị thì khều bà ra hiệu dãn cơ mặt ăn uống cho đỡ gượng gạo.
…
Sáng hôm sau những cô giáo dạy lễ nghi tới dạy Hoa Tĩnh. Đầu tiên Đường Ôn Mạn bảo thợ cắt tóc nhuộm lại cho mái tóc cháy nắng kia màu xanh đen trầm rồi cắt tỉa uốn nhẹ xoăn sóng. Mái tóc giữ nguyên độ dài tới thắt lưng theo yêu cẩu của Hoa Tĩnh. Đường Ôn Mạn sẽ phụ trách chăm sóc da, rồi giúp cô gái kia trở nên xinh đẹp hơn. Sau đó học lễ nghĩ đi đứng, ứng xử với người khác, ứng xử trên bàn ăn vân vân và mây mây. Đường Ôn Mạn nhìn bà nội không chịu nổi mấy cô giáo kia quá nghiêm khắc nên tự mình dạy Hoa Tĩnh.
" Cô thẳng lưng lên, chân này bước nhỏ thôi …chân này cơ mà!" Bà cau mày lấy cái quạt tay chỉ vào chân Hoa Tĩnh. Cô có dấu hiệu chán chường mệt mỏi. Dù sao cũng đứng nửa tiếng rồi.
" Mẹ, cho con nghỉ chút được không?" Cô khẽ chớp chớp mắt mím môi tỏ vẻ tội nghiệp.
Đường Ôn Mạn ăn dâu trên sô pha khoái chí nhìn bà nội. Chiêu này cũng của cô chứ của ai, cô hiểu rõ hơn ai bà nội dễ bị hạ gục kinh khủng. Bà liếc cô rồi hắng giọng.
" Tới bàn ăn đi!"
Hoa Tĩnh đấm lưng rồi bĩu môi thở dài, vẫn đi theo bà vào trong phòng ăn. Đường Ôn Mạn nháy mắt với cô rồi đi theo.
…
Tối đó Đường Nam Kỷ ngồi trong phòng lau đầu, có lẽ vừa gội đầu xong. Hoa Tĩnh nhìn ngang ngó dọc, lấm lét mở cửa phòng anh rồi phi thẳng vào. Anh cười cười dang tay, cô nhảy vào lòng anh, miệng càu nhàu:" Em mệt quá!!"
Đường Nam Kỷ cười dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô gái:" Học tốt cho em mà! Cố lên!"
" Mẹ ấy, chắc chắn không thích em. Bà bắt em học không ngừng nghỉ ấy, mấy cái lễ nghi phép tắc kia cũng khó nhớ quá!"
Đường Nam Kỷ xoa xoa vai cô:" Anh chẳng hiểu sao tính mẹ anh trước giờ trẻ con vô cùng, bà còn đáng yêu lắm,… không biết sao giờ lại nghiêm túc tới vậy!"
" Em không nghét mẹ đâu anh yên tâm!" Cô cười hì hì khoanh chân.
" Cô cháu gái anh ý, chắc được bà cưng lắm nhỉ! Mẹ rất chiều cô ấy thì phải?"
" Đúng rồi, nhóc con đó như bảo bối của mẹ anh, nó còn làm anh bị bà xử oan mấy lần cơ. Nó mà không vừa ý thì anh xong đời!"
Hoa Tĩnh xuýt xoa:" Aiya, trông đáng yêu thế còn gì!"
Đường Nam Kỷ cười trừ:" Nó nhỏ hơn em có 2 tuổi thôi nhưng mà là một tiểu quỷ hay gây hoạ!"
Hoa Tĩnh thấy có vẻ Đường Ôn Mạn có nhiều chuyện thú vị nên ngồi đó mà nghe Đường Nam Kỷ nói thao thao bất tuyệt về cô cháu gái.
…
Ngoài cửa có hai con người úp cốc lên cửa mà nghe lén, bà cháu này mặc váy ngủ cũng có màu xanh đậm giống nhau, đứng trước phòng Đường Nam Kỷ nghe lén. Bà Đường đắp mặt nạ cũng không yên, thấy Đường Ôn Mạn đi ra khỏi phòng cũng đi theo ngay. Cô áp tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
" Mạn Mạn!"
" Suỵt! Bà nói nhỏ thôi…’’ Cô sợ bị phát hiện giật mình ra hiệu cho bà.
" Không nghe thấy gì cả!" Bà Đường lắc lắc cổ tay.
Cạch một tiếng cánh cửa mở ra hai người vội tạo dáng trong vô thức.
Đường Nam Kỷ và Hoa Tĩnh ngơ ngác. Anh hắng giọng nghiêm nghị nói:" Mẹ! Hai người làm gì ở đây?"
Đường Ôn Mạn đứng một chân tay giơ lên đầu tao dáng như tập yoga:" À hai…hai bà cháu đang tập yoga!"
Bà Đường cười khẽ vẫn dáng đứng một chân y hệt Đường Ôn Mạn:" Ờ ờ tập yoga!"
Hoa Tĩnh che miệng, sắp cười tới nơi:" Ở đây ấy ạ?"
Đường Ôn Mạn kéo kéo tay bà nội, vội nói:" Hôm nay hành lang có vẻ hợp để tập yoga nên cháu và bà vận động xíu. Thôi chúc ngủ ngon nhé!"
Nhìn hai người chạy đi còn bỏ lại hai cái cốc nhựa Hoa Tĩnh không khỏi cười rung cười:" Họ…haha hài hước thật đấy!"
" Anh chứng kiến nhiều rồi, chắc sau yoga là diễn xiếc!"