Vợ của tôi cũng là vợ của bố tôi

 
Tôi kích động ôm lấy Tiểu Nhiễm, hôn lên mặt cô ấy. Tiểu Nhiễm cũng dùng vẻ mặt dịu dàng, hưởng thụ sự dịu dàng của tôi.
 
Lúc tôi và Tiểu Nhiễm ra ngoài, bố tôi đã ngồi bên cạnh bàn ăn đọc báo rồi, trên bàn ăn cũng đã dọn bữa sáng ra. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôi và Tiểu Nhiễm xấu hổ nhìn nhau cười, rồi đi qua đó và ngồi xuống.
 
Tôi nói với người bố đang giả vờ đọc báo: "Chào buổi sáng, bố. Tối hôm qua ngủ có ngon không ạ?"
 
Thật ra tôi chỉ là thuận miệng ân cần hỏi thăm một chút thôi, nhưng vừa nói xong thì tôi đã cảm thấy không ổn lắm.
 
Quả nhiên biểu cảm của bố lập tức trở nên xấu hổ.
 
Tiểu Nhiễm véo cánh tay tôi một cái rồi trừng mắt nhìn tôi. 
 
Tôi ngượng ngùng, không biết nên làm như thế nào cho phải, tôi chỉ đành nhìn bố rồi cười xin lỗi.
 
Bố nhìn điệu bộ của tôi rồi lại nhìn Tiểu Nhiễm, đột nhiên buông tờ báo xuống, ông ấy nói với bọn tôi một cách rất tự nhiên: "Dương Dương, Nhiễm Nhiễm. Hầy... Các con đều là những đứa trẻ ngoan. Có được những đứa con như các con là niềm hạnh phúc của bố.”

 
“Mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, hay là nói ra hết đi. Nếu không thì về sau, mỗi lời nói khi nói ra đều phải cẩn thận từng li từng tí, như thế thì làm gì có dáng vẻ của một gia đình nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bố thở dài rồi tiếp tục nói: "Chuyện này là bố không tốt, bố rất xin lỗi hai con."
 
Tiểu Nhiễm lập tức cao giọng hô lên: "Bố... Bố lại như thế nữa rồi!"
 
Bố tôi yêu chiều nhìn Tiểu Nhiễm một cái rồi nói: "Được! Được rồi! Không ai tốt không ai xấu cả."
 
Ông ấy lại nhìn tôi và nói: "Dương Dương, bố nhớ con đã từng nói với bố rằng, con và Tiểu Nhiễm không ngại có một người có thể giúp hai đứa điều hòa sinh hoạt của hai đứa một chút, vậy thì bây giờ bố rất vinh hạnh được trở thành người đó.”
 
“Mà bố cũng xác thật là không có cách nào kiềm chế mà bỏ được Nhiễm Nhiễm cả. Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục sống như vậy đi. Chỉ cần các con còn cần bố thì bố vẫn sẽ ở trong cái nhà này."
 
Tôi vừa định nói chuyện thì bố lại cản tôi lại, tiếp tục nói: "Bố và Nhiễm Nhiễm đã không phải là quan hệ con dâu và bố chồng đơn thuần nữa, bố cũng không biết phải định nghĩa quan hệ giữa bọn bố là như thế nào. Tuy rằng rất khó để mở miệng nhưng bố vẫn là muốn hỏi suy nghĩ của các con một chút. Dương Dương, chuyện giữa bố và Nhiễm Nhiễm, con định sắp xếp như thế nào?"
 
Tôi bị hỏi hơi đột ngột, bố đột nhiên nói chuyện này ra làm cho tôi có hơi bối rối, bởi vì tôi đúng thật là không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến như bây giờ, sau này nên làm gì bây giờ.
 
Bố thấy tôi không nói lời nào thì nói tiếp: "Hôm nay chúng ta cứ vứt bỏ tất cả các quan niệm của thế tục đi, mà nếu chúng ta đã phá vỡ thế tục rồi thì có cái gì nói cái đó.”
 
“Bố cũng buông thân phận của một người bố xuống, chỉ lấy thân phận là một người đàn ông và muốn nghe suy nghĩ của con một chút. Con muốn nói cái gì thì nói cái đó, con yên tâm, bố sẽ không vì suy nghĩ của con mà rời khỏi cái nhà này đâu, bởi vì bố cũng sẽ đưa ra yêu cầu của chính mình."
 
Tôi suy nghĩ rồi nói: "Bố, con cảm thấy tình cảm của bố và Tiểu Nhiễm đã rất tốt rồi. Nếu vẫn còn ép buộc hai người giống bố chồng nàng dâu nữa, vậy thì con cảm thấy không ổn lắm. Bố xem như thế này có được không: Ở trong nhà này, dù như nào thì bố vẫn là bố của con, con vẫn là con trai của bố. Quan hệ giữa Tiểu Nhiễm và bố là quan hệ yêu đương.
 
Đương nhiên nếu bố muốn để Tiểu Nhiễm ở cùng bố thì bố cứ nói thẳng với Tiểu Nhiễm đi, mọi chuyện cứ để Tiểu Nhiễm tự mình làm chủ, bố cảm thấy được chứ?"
 
Mặt bố tôi hơi đỏ lên, đỏ gật đầu nói với tôi rằng: "Bố biết con có sở thích vợ ngoại tình. Nói thật thì bố không hiểu rõ lắm nhưng bố sẽ phối hợp với các con, chỉ cần tốt cho con thì bố sẽ luôn bằng lòng phối hợp. Tất cả mọi chuyện đều để Tiểu Nhiễm quyết định, vậy là rất tốt rồi.”
 
“Nhưng Dương Dương, con tuyệt đối đừng tự miễn cưỡng bản thân mình, đừng có kiểu trong lòng không thoải mái mà vẫn chịu đựng không nói ra. Con mới là người mà bọn bố đểu yêu thương. Con có hiểu không? Bất kể có như thế nào thì bố đều không muốn để con bị tổn thương."
 
Rồi bố tôi lại nói với Tiểu Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, bố và Dương Dương đều nợ con rất nhiều, sau này mọi thứ trong nhà này đều do con định đoạt, mọi người đều nghe lời con nhưng con phải chú ý đến cảm giác của Dương Dương nữa, không thể tùy theo tính tình mà làm bậy, được chút?"
 
Tiểu Nhiễm cười đắc ý rồi gật đầu.

 
Bố lại thở dài, tự giễu: "Cứ nghĩ Lưu Vĩ Dương bố đây đều đã trải qua hết sóng to gió lớn rồi, đến tuổi bốn mươi nhưng... Đây chính là số phận mà!"
 
Tiểu Nhiễm không vui lắm, hầm hừ nói với bố: "Ý gì vậy chứ? Bố còn cảm thấy thiệt thòi sao? Con còn chưa nói cái gì đây."
 
Tôi lập tức xụ mặt nói với Tiểu Nhiễm: "Em nói chuyện với bố kiểu gì vậy hả! Bố chỉ là tự than một chút thôi mà em lải nhải cái gì vậy?"
 
Tiểu Nhiễm lập tức không dám nói chuyện nữa.
 
Bố tôi thì lại không nhìn nổi nữa.
 
Ông ấy quát tôi rằng: "Thì làm sao nào? Không được nói chuyện trong cái nà này ư? Nhiễm Nhiễm nói bố tức là đang khuyên nhủ bố, có từng đó cũng nghe không hiểu hả?"
 
Tôi lập tức xìu xuống, cực kỳ đáng thương nhìn về phía bố.
 
Tiểu Nhiễm đột nhiên cười phá lên ha ha ha.
 
Tôi và bố đều khó hiểu nhìn Tiểu Nhiễm.
 
Cô ấy cười đến mức ôm bụng lại, ngửa tới ngửa lui, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Ha ha, hai người không cảm thấy ba người chúng ta rất giống một trò chơi sao?"
 
Tôi và bố đều nhìn Tiểu Nhiễm mà không tài nào hiểu được.
 

Tiểu Nhiễm nhìn biểu cảm ngơ ngác của tôi và bố thì lại nở một nụ cười, chỉ vào tôi nói: "Cây gậy!"
 
Chỉ vào bố nói: "Lão hổ!"
 
Chỉ vào chính mình nói: "Gà!"
 
Tiểu Nhiễm nói xong thì lại cười ha ha.
 
Tôi và bố nghe xong thì cùng nhau nhìn Tiểu Nhiễm với ánh mắt nhìn một tên ngu ngốc.
 
Tiểu Nhiễm ngẩn người hỏi: "Hai người nhìn em như vậy làm gì?"
 
Tôi cầm lấy chiếc đũa, dùng ánh mắt như đang nhìn một tên khờ để nhìn Tiểu Nhiễm và nói: "Gà! Em! Gà!"
 
Tiểu Nhiễm nghĩ thì mới nhận ra mình đang tự nói mình là con gà, hơn nữa còn là con gà đã bị tôi và bố đụ.
 
Cô ấy lập tức xìu xuống.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận