Tôi vừa xử lý một một số chuyện tất yếu ở công ty, vừa lo lắng Tiểu Nhiễm ở nhà, sợ cô ấy sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Vì vậy tôi định bụng sẽ về nhà sớm để trò chuyện với Tiểu Nhiễm cho tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đường đi tôi có mua hoa bách hợp mà Tiểu Nhiễm thích nhất, còn tiện tay mua cả món bò bít tết ưa thích của cô ấy, chuẩn bị sau khi về đến nhà sẽ làm một bữa tối lãng mạn.
Từ sau khi có con, chúng tôi chưa từng ăn bữa Tây lãng mạn nào cùng nhau nữa rồi.
Sau khi tôi cầm đồ đạc về nhà thì phát hiện trong nhà không có ai.
Tôi giật mình.
Tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Nhiễm, mới biết cô ấy đã đưa con đi tiêm vắc xin phòng bệnh rồi.
Tôi đúng là kẻ không xứng với cái chức người bố này mà.
Đến khi tôi chuẩn bị hết những nguyên liệu trong phòng bếp.
Thím Nguyệt và Tiểu Nhiễm mới dắt đứa trẻ về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa đến nhà, Tiểu Nhiễm đang cười tủm ta tủm tỉm, vừa nhìn thấy tôi đã đỏ mặt cúi đầu.
Lúc đổi dép lê cũng không dám nhìn thẳng vào tôi, chỉ ôm đứa trẻ vào phòng của nó.
Thím Nguyệt cầm đồ ăn trong tay, chào hỏi với tôi một tiếng rồi cũng chuẩn bị làm cơm tối.
Tôi cười ha ha cũng đi theo vào trong phòng bếp, tiễn thím Nguyệt về nhà sớm.
Nói rằng đêm nay tôi muốn tạo bất ngờ cho Tiểu Nhiễm.
Thím Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt tỏ tường, sau đó tươi cười hớn hở ra về.
Vừa tiễn thím Nguyệt đi tôi đã đến phòng con, thấy Tiểu Nhiễm đang đỡ con chạy nhảy về phía trước trên thảm trải sàn.
Cô ấy biết người bước vào phòng là tôi nên cũng không thèm quay đầu lại nhìn.
Trái lại mặt và cổ lại bắt đầu đỏ lên.
Tôi đi qua ngồi bên cạnh cô ấy, sau đó trêu đùa với con, thấy Tiểu Nhiễm vẫn lừa mình dối người coi như không thấy tôi.
Tôi bèn cười nói: "Bà xã ơi, anh về rồi đây! Anh nè! Anh đã về rồi đây!"
Tiểu Nhiễm vẫn không nhìn thẳng vào tôi, vừa đỡ con vừa nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: "Ừm."
Tôi cũng không muốn trêu chọc cô ấy nữa, bắt đầu chú tâm vào việc chơi đùa với con.
Cuối cùng, dưới mồ hôi và công sức của tôi thì đứa nhóc này cũng mệt mỏi mà thiếp đi vào giờ ăn tối.
Lúc Tiểu Nhiễm thu xếp cho con nằm ngủ, tôi đã chuẩn bị tốt bữa tối theo phong cách phương Tây từ lâu, còn mang cả nến và rượu lên bàn ăn.
Sau đó tôi đứng ở cửa phòng chờ đợi.
Tiểu Nhiễm vừa mới mở cửa bước ra đã nhìn thấy tôi, cô ấy mất tự nhiên cúi đầu.
Không giống cô ấy lúc bình thường lắm, có lẽ chuyện đó đã mang lại kích thích quá lớn với cô ấy, khiến cho cô ấy mất luôn cả bản tính.
Tôi cười tủm tỉm che đôi mắt của Tiểu Nhiễm lại, sau đó dẫn cô ấy đến trước bàn ăn rồi mới mở mắt của cô ấy ra.
Tiểu Nhiễm kinh ngạc kêu "a" một tiếng, sau đó quay đầu nhìn tôi một cách ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nhưng chẳng được bao lâu cô ấy lại cúi đầu, giống như vừa mới làm chuyện gì sai trái lắm.
Tôi cũng không muốn sau này Tiểu Nhiễm lại biến thành dáng vẻ như vậy.
Bèn nói: "Bà xã ơi, để bày tỏ niềm cảm kích của anh khi em đã cứu vãn căn nhà này, hy vọng em không chê chút tấm lòng mọn này, xin cho phép anh được thưởng thức bữa tối cùng với em."
Tiểu Nhiễm nghe xong, quả nhiên đã khá hơn một chút, ngẩng đầu cười với tôi.
Tôi chạm vào má của cô ấy, nói: "Như vậy mới đúng, hôm nay em chẳng làm cái gì có lỗi với anh cả, anh mới phải là người xin lỗi em mới đúng! Sao lại bày ra vẻ đã làm gì như vậy chứ? Đáng lẽ em phải thẳng thắn nói với anh, bà đây tức giận rồi, anh phải phụ trách giải quyết đi!"
Tiểu Nhiễm nghe xong thì đỏ mặt đánh tôi một cái, sau đó bèn ngồi xuống.
Tôi vội vàng rót rượu ra, ngồi xuống phía đối diện của cô ấy.
Tôi nâng ly nói: "Bà xã, thật ra chồng cảm thấy rất có lỗi với em, khiến em khó xử rồi, nhưng cũng rất hãnh diện, bởi vì không phải thằng đàn ông nào cũng gặp được một người vợ sáng suốt và hiểu chuyện như vợ anh vậy. Vì tương lai hạnh phúc của chúng ta, cạn ly!"
Tiểu Nhiễm có hơi do dự nâng ly đụng một cái với tôi, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Tôi uống rượu tiếp tục nói: "Bà xã à, đây cũng đâu phải lần đầu tiên quen biết chứ. Em khách khí với anh như vậy từ khi nào thế, hai chúng ta có chuyện gì mà không thể nói với nhau được đây? Lúc chúng ta kết hôn đã từng nói với nhau rồi, không có bí mật nào hết."