Tiểu Nhiễm có hơi thẹn thùng đánh tôi một cái, đẩy tôi ra rồi đi nấu cơm.
Tôi cũng bắt đầu thay đồ ngủ, vừa thay xong đã thấy Tiểu nhiễm đột nhiên đỏ mặt quay về phòng, hơn nữa còn vô cùng đỏ. Vừa vào phòng đã ngồi vào bàn trang điểm lục lọi đồ đạc, không dám nhìn tôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng tôi trở nên kích động, đi qua hỏi: "Sao vậy bà xã?"
Tiểu Nhiễm vẫn đang tìm kiếm, kéo ngăn kéo nhìn cái này, sờ cái kia, nhưng giọng điệu có hơi không bình thường nói: "Không có gì cả."
Tôi ôm mặt của cô ấy, ép cô ấy nhìn tôi, Tiểu Nhiễm đảo mắt, tránh né. Tôi cười nói: "Nói đi, em giấu giếm anh chuyện gì hả?
Tiểu Nhiễm lưỡng lự trong chốc lát, vẫn nhỏ giọng nói: "Lúc nãy con tỉnh, em tính đi nấu cơm nên giao con cho bố, lúc bố bế con thì đụng phải, đụng phải ngực của em."
Tôi nghe xong thì rất kích động, lập tức hỏi: "Bố cố ý sao? Ông có phản ứng gì?"
Tiểu Nhiễm thẹn thùng nói: "Không phải cố ý đâu, lúc bố nhận con, Đậu Đậu cựa quậy, bố sợ thằng bé rơi xuống đất nên nhanh chóng duỗi tay về phía ngực em đỡ thằng bé, kết quả là đụng phải."
Tôi hào hứng hỏi: "Ông ấy đụng trúng em bằng chỗ nào vậy?"
Tiểu Nhiễm nhỏ giọng nói: "Là mu bàn tay, với cả cánh tay. Có thể là chỗ nào nữa chứ!" Giọng điệu có hơi ngượng ngùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôi cũng không quan tâm, tiếp tục hỏi: "Vậy bố có phản ứng như thế nào?"
Tiểu Nhiễm nói: "Không có phản ứng gì cả, chỉ ngạc nhiên một chút. Có lẽ, có lẽ là cảm nhận được em không có mặc đồ lót, nên kinh ngạc hơn. Đều tại anh! Nếu không phải anh bảo em đừng mặc đồ lót, không biết bố nghĩ thế nào về em nữa!" Nói xong thì véo mạnh vào đùi tôi một phát.
Tôi nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, cười hì hì nói: "Bà xã, đây là khởi đầu tốt! Em mau ra ngoài đó đi, đừng để bố cảm thấy em đang trốn tránh ông, sẽ khiến bố ngượng ngùng đó. Phóng khoáng lên!"
Tiểu Nhiễm nghe xong, vậy mà cũng nghiêm túc suy nghĩ, đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi nghe giọng của Tiểu Nhiễm truyền đến từ phòng khách: "Bố, buổi tối nấu thịt dê ăn được không ạ? Bố thích xào hay là luộc ạ?"
Một lát sau, giọng nói có hơi mất tự nhiên của bố cũng truyền đến: "Luộc đi, xào thì phiền lắm."
Trong lòng tôi đã phục Tiểu Nhiễm đến sát đất luôn rồi! Chỉ một thoáng thôi đã để bố không còn vướng bận chuyện khi nãy nữa rồi. Hơn nữa, nghe động thái của bố thì chuyện vừa nãy có lẽ cũng khiến bố rất xấu hổ, lúc nói chuyện với Tiểu Nhiễm vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Tôi biết mà, quan hệ của Tiểu Nhiễm và bố đã gần lại thêm một bước.
Vài ngày sau, Tiểu Nhiễm và bố không xảy ra chuyện gì nữa. Mỗi ngày tôi đều hỏi Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm cũng đáp không có cơ hội.
Nhưng càng ngày Tiểu Nhiễm càng ăn mặc mát mẻ hơn, váy ngủ biến thành váy suông không tay, màu xanh đậm, chất liệu vải ôm sát. Nếu Tiểu Nhiễm đứng thẳng người thì hai đầu ngực hiện ra vô cùng rõ ràng.
Tôi cũng bắt gặp ánh mắt bố lơ đãng nhìn bộ ngực của Tiểu Nhiễm vài lần.
Đồ lót bên trong Tiểu Nhiễm cũng đổi thành loại quần lót mà cô ấy vẫn thường hay mặc.
Có một lần Tiểu Nhiễm vào phòng khách khom người tìm đồ, tôi và bố đang uống trà, cái mông của Tiểu Nhiễm ở phía đối diện, vì xoay người mà một cánh mông và con sò điệp của Tiểu Nhiễm cũng lộ ra. Tà váy màu xanh đậm bao lấy cái mông đầy đặn mềm mại của Tiểu Nhiễm, một miếng vải dài hẹp màu đen ôm lấy phần chính giữa hai mông trắng nõn. Độ tương phản quá mức khiến cho người nhìn cảm thấy hít thở không thông. Tuy rằng thời gian rất ngắn nhưng tôi và bố đều có thể thấy được.
Tuy chúng tôi đều giả vờ như không thấy gì nhưng bầu không khí vẫn khiến cho bố cảm thấy xấu hổ.
Tôi nghĩ một chút, cảm thấy tiến độ quá chậm sẽ làm nguội lạnh. Tôi bèn thương lượng với Tiểu Nhiễm, bảo cô ấy mặc đồ ngủ mà cô ấy thường mặc ở nhà trước kia. Tiểu Nhiễm từ chối, nói rằng trong nhà có điều hòa, cũng không có nóng như vậy, nếu mặc như vậy sẽ bị lộ, nhất định sẽ khiến bố cảm thấy không bình thường.
Tôi cũng thấy có lý, bèn dứt khoát hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho xong, thừa dịp một ngày nọ Tiểu Nhiễm lại dắt bố ra ngoài dạo phố, bèn cho kỹ sư điện trong công ty của tôi đến làm hỏng mạch điện điều hòa, Lần này thì tốt rồi, chỉ khổ bé cưng, may thay tôi còn có một cái điều hòa nhỏ, loại giữ đá, đủ cho phòng em bé.
Buổi chiều tôi cũng không đến công ty, chỉ ở nhà lắp đặt điều hòa cho phòng em bé. Đến khi hơn bốn giờ chiều mới nghe được tiếng mở cửa, Tiểu Nhiễm và bố đang cười cười nói nói trở về.
Tôi để trần hai tay từ trong nhà đi ra, thấy Tiểu Nhiễm ôm con, bố mặc bộ đồ mà lần trước Tiểu Nhiễm mua cho, bên cạnh là một đống túi đồ mua sắm, lúc này bố đang ngồi chồm hổm trên mặt đất để lấy dép lê đến bên chân Tiểu Nhiễm. Vì Tiểu Nhiễm đang ôm con nên không thể nào gập người được.
Hôm nay Tiểu Nhiễm mặc một cái áo sơ mi không tay màu xanh da trời, một cái quần jean ngắn mày trắng, đôi chân đối xứng trắng nõn nhà đang sát ngay bên mặt bố.
Bộ dáng bố cầm dép lê để bên cạnh vô cùng tự nhiên, thậm chí còn có cảm giác hạnh phúc, giống như lấy lép lê cho con dâu là một cách để hưởng thụ. Tôi thấy rõ, lúc này ánh mắt của bố đang hướng lên chân của Tiểu Nhiễm.
Trên chân của Tiểu Nhiễm đang mang dép xỏ ngón, lúc này một bàn chân đang giơ lên không trung để chờ được mang mép lê. Bàn chân của Tiểu Nhiễm nhỏ nhắn chỉ mang giày dép cỡ ba mươi lăm, năm ngón chân đều đặn, trên móng chân có sơn màu đen làm nổi bật độ trắng nõn của bàn chân, còn có cảm giác hấp dẫn.
Hai người đột nhiên nhìn tôi, vậy mà đều lộ ra biểu cảm giật mình, hơn nữa trông còn rất mất tự nhiên. Cứ coi như là tôi đột nhiên ở nhà cũng đâu cần phải giật mình như vậy chứ, hơn nữa hai người đang cười cười nói nói cũng lập tức khựng lại.
Có vấn đề! Nhất định đã xảy ra vấn đề lớn rồi!