Ngày hôm sau tôi thức dậy rất muộn. Lúc tôi dậy thì Tiểu Nhiễm đã không còn trong phòng nữa rồi. Tôi vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài ăn sáng, sau đó chợt nhìn thấy một cảnh tượng lạ thường.
Bố đã cơm nước xong ngồi trong phòng khách xem thời sự, trên mặt không lộ vẻ gì cả, hình như là có tâm sự gì đó. Tiểu Nhiễm cũng không ở bên bàn ăn nữa mà đang soạn sửa gì đó trong bếp. Tôi lên tiếng chào bố một câu, ông cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng. Bầu không khí giữa hai người này hoàn toàn khác với mấy hôm trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôi đi vào phòng bếp thì thấy Tiểu Nhiễm đang chiên trứng cho mình. Trứng đã chín hoàn toàn rồi nhưng cô ấy vẫn tiếp tục lật qua mặt khác. Bình thường tôi không ăn trứng chiên nhưng hôm nay Tiểu Nhiễm lại đột nhiên làm trứng chiên cho tôi, thật kỳ quái. Mà việc càng khiến tôi khó hiểu hơn nữa là mặc dù hôm nay cô ấy vẫn mặc đồ ngủ hai dây nhưng bên trong có mặc áo ngực, bên dưới cũng mặc quần lót. Tôi sợ ngây người!
Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao quan hệ giữa hai người này lại biến thành trạng thái này vậy?
Trông Tiểu Nhiễm không có tinh thần gì cả, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn tôi một cái rồi im lặng đưa cơm cho tôi bưng ra ngoài. Tôi cũng bị cô ấy làm cho khó hiểu, chỉ là vì đang ở trước mặt bố nên không tiện hỏi thêm gì cả, đành phải thuận theo bưng cơm ra ngoài. Bây giờ tôi cực kỳ muốn chạy lên xem lại camera theo dõi xem rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Ăn cơm xong, Tiểu Nhiễm vào phòng trẻ em chơi với con trai mãi không ra ngoài. Bố cũng không đi ra chỗ khác.
Lúc tôi chuẩn bị ra ngoài đột nhiên ông đứng dậy nói muốn đi cùng tôi, bảo tôi lái xe chở mình một đoạn đường.
Sau khi lên xe, bố ngồi ở hàng ghế phía sau. Tôi ra vẻ thoải mái nhắc tới chuyện hôm qua: "Bố, tối hôm qua con uống nhiều quá, cũng chẳng biết về đến nhà kiểu gì. Chúng con không làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bố chứ?"
Theo tính của bố tôi thì những lúc thế này chắc chắn ông sẽ lên tiếng phê bình giáo dục tôi một trận. Nhưng giờ bố lại không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại: "Dương Dương, vấn đề tâm lý của cậu bây giờ thế nào rồi? Cậu đi khám bác sĩ tâm lý lần nào chưa?"
Trong lòng tôi chợt dâng trào cảm giác bất an, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra rồi. Nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh trả lời: "Vẫn vậy ạ, chỉ là gần đây con không hay nghĩ đến chuyện này nên cảm giác áp lực cũng bớt đi rất nhiều. Chờ có thời gian rảnh rồi con lại đi hỏi ý kiến của bác sĩ tâm lý xem sao."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bố không nói gì nữa. Một hồi lâu sau ông mới do dự lên tiếng: "Dương Dương, cậu và Ngụy Nhiễm vẫn còn trẻ tuổi. Đối với Ngụy Nhiễm mà nói thì bây giờ phương diện kia của cậu không ổn là một đả kích không nhỏ. Dù sao thì vợ cậu cũng còn trẻ tuổi, đang là thời điểm sung sức. Kéo dài lâu có thể sẽ có suy nghĩ khác đấy. Bình thường cậu phải quan tâm và ở bên cạnh vợ mình nhiều hơn, đừng có tuỳ tiện như trước kia nữa. Phụ nữ ấy à, có lúc cậu để người ta biết mình đang quan tâm đến người ta mới là điều quan trọng nhất."
Tôi loáng thoáng cảm thấy hình như mình đã nắm bắt được manh mối gì đó rồi, chỉ là tôi cũng không chắc chắn lắm. Vậy nên tôi muốn dò hỏi thêm: "Bố à, con biết mà. Nhưng mà hai chúng con đã bên nhau nhiều năm, tình cảm sâu đậm chẳng khác gì người thân. Bản thân cô ấy cũng biết trong lòng con có cô ấy. Hơn nữa con cũng chiều chuộng vợ con mà, gần như là cô ấy muốn gì được nấy rồi, còn phải làm sao nữa mới được ạ?"
Có vẻ như bố không hài lòng với câu trả lời của tôi nên lại đáp: "Đó là cậu nghĩ vậy thôi! Cậu nghĩ vậy không có nghĩa là vợ cậu cũng nghĩ vậy. Con người ấy à, lúc nào cũng thay đổi. Hôm nay có thể vẫn còn tình cảm nhưng có khi ngày mai đã vì một nguyên nhân nào đó mà trở mặt thành địch rồi cũng nên. Vợ chồng cũng cần phải bày tỏ với nhau mới duy trì tình cảm được. Cậu đừng bao giờ nghĩ rằng người khác sẽ mãi mãi đối xử với mình tốt như cũ!"
Lần này tôi cảm thấy mình đã tiến gần hơn đến suy nghĩ của bố rồi. Tôi từ từ giảm tốc độ xe lại rồi dùng giọng điệu bí ẩn hỏi ông: "Bố à, bố nói cho con nghe, có phải bố phát hiện ra Tiểu Nhiễm có ai đó bên ngoài không?"
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt bố thay đổi, còn cực kỳ mất tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi dùng chất giọng nghiêm túc trả lời: "Cậu nói bậy nói bạ gì vậy hả! Nhiễm Nhiễm cả ngày ở nhà sinh con, có đi ra ngoài đâu mà có cơ hội lén lút qua lại với người khác! Cậu đừng có nghĩ ngợi lung tung. Tôi chỉ là đang nhắc nhở cậu một chút, đừng khơi dậy mâu thuẫn gia đình thôi."
Sau khi nhìn thấy phản ứng của bố, tôi nhận ra mình đã nắm bắt được điểm chính. Đầu óc tôi bắt đầu vận hành nhanh chóng sau đó cười cười nói với giọng điệu thả lỏng: "Bố, bố xem bố kìa, nói kiểu thần thần bí bí làm con cứ tưởng bố phát hiện ra Tiểu Nhiễm có ai bên ngoài chứ. Bố à, hôm nay con cũng nói thật với bố thế này, nếu có ngày nào đó bố phát hiện ra Tiểu Nhiễm có ai đó ngoài kia thì bố cứ giả vờ như không biết gì đi nhé. Nói bố đừng giận chứ sự thật là con khuyến khích cô ấy ra ngoài tìm người khác đấy."
Tôi thấy được dáng vẻ khiếp sợ của bố qua gương chiếu hậu, chỉ là rất nhanh sau đó dáng vẻ này lại biến thành bừng tỉnh hiểu ra.
Bố tôi sửng sốt mất một lúc rồi mới lên tiếng: "Càn quấy! Vớ vẩn! Vô liêm sỉ! Trong đầu cậu chứa thứ gì vậy hả! Cậu bị ngu à? Đó là vợ cậu đấy!"
Tôi cũng không tức giận mà chỉ cười ha hả đáp: "Bố à, trong việc kinh doanh con không bằng bố nhưng nếu bàn về cuộc sống thì con hơn bố đấy nhé! Đã thời đại nào rồi bố, nam nữ bình đẳng đã nhiều năm rồi đó! Cái thời đại chỉ cho phép đàn ông chơi gái mà không cho đàn bà yêu đương vụng trộm đã qua từ lâu rồi. Chúng con bây giờ vẫn còn trẻ tuổi nên không đặt nặng vấn đề này như thế hệ của bố đâu. Bố à, bố cũng đã trải đời rồi, dù là kinh doanh hay chơi đùa thì hẳn là cũng đã gặp không ít phụ nữ rồi nhỉ?"
Bố tôi không nói gì, có vẻ như đang chờ tôi nói tiếp. Thế là tôi tiếp tục: "Những người phụ nữ kia chỉ ham tiền thôi. Bọn họ bán thể xác của mình để đổi lấy tiền. Chúng ta coi đó là những người đáng xấu hổ. Nhưng nếu là phụ nữ không ham muốn tiền bạc, không mưu cầu những thứ khác mà chỉ đơn giản là muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý thì sao?
Tìm một người nhìn hợp mắt làm một lần là được rồi. Chúng con gọi việc này là tình một đêm! Hai bên không đòi hỏi gì nhau cả, cũng chẳng quan tâm gì cả, chỉ đơn giản là chịch nhau một lần sau đó mỗi người một ngả, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa. Bố có thể nói rằng những người phụ nữ như vậy là sai được sao? Giống như những người phụ nữ mua dụng cụ thủ dâm vậy, chẳng lẽ tất cả những người dùng dụng cụ thủ dâm đều xấu cả sao? Vậy thì trên đời này làm gì có phụ nữ tốt nữa."