Bố tôi thay giày xong, đặt đồ ăn mua về lên bàn ăn, rồi đứng bên bàn ăn một lúc, như thể đang điều chỉnh lại tâm lý của mình. Quả nhiên, chợt như hạ quyết tâm, ông cởi áo khoác và ném nó lên ghế ăn, dáng vẻ như để ngực trần không đếm xỉa đến gì hết.
Ông bước đến cửa phòng trẻ em. Tôi nhanh chóng dừng lại, bật video phòng trẻ em rồi điều chỉnh thời gian đến thời điểm này. Trong video, Tiểu Nhiễm đang chơi với Đậu Đậu trên tấm thảm trải sàn. Bố tôi xuất hiện ở cửa, cười nói với Tiểu Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, bố về rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Nhiễm nhìn Đậu Đậu, mặt không cảm xúc đáp một câu: "Vâng, bố về rồi."
Bố tôi thấy Tiểu Nhiễm không nhìn ông thì cũng không để ý, vẫn mỉm cười như cũ đi đến mép thảm trải sàn, ngồi xuống nói với đứa nhỏ: "Đậu Đậu tỉnh rồi hả? Có nhớ ông không? Hôm nay có ngoan không?"
Đứa nhỏ vừa nhìn thấy bố tôi thì đã nhét một món đồ chơi vào miệng ông. Tiểu Nhiễm nhân cơ hội đó đặt đứa nhỏ vào trong tay bố tôi rồi đứng lên, cầm lấy quần áo đứa trẻ vừa thay và đi ra ngoài.
Tôi bật lại video trong phòng ăn, thấy Tiểu Nhiễm đi đến cửa nhà vệ sinh trong phòng khách, khi cô ấy nhìn thấy chiếc túi trên bàn ăn thì sửng sốt mất một lúc, nhưng lại nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh. Tôi lại mở video trong nhà vệ sinh ra xem.
Hai đoạn video đang phát đồng thời, bố tôi đang đùa giỡn với đứa nhỏ, thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm liếc nhìn cửa phòng trẻ em. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Nhiễm chậm rãi giặt quần áo, nhưng rõ ràng là đang kéo dài thời gian, thường xuyên giặt vài lần là dừng lại, vẻ mặt thì lạnh lùng, có vẻ như chất chứa rất nhiều tâm sự.
Giặt chậm cỡ nào cũng sẽ có lúc xong, sau khi giặt hết, Tiểu Nhiễm cầm quần áo, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía ban công phơi đồ với tốc độ rất nhanh, dường như sợ bố tôi sẽ đột nhiên từ trong phòng trẻ em đi ra. Nhưng bố tôi vẫn chơi với đứa nhỏ mà không rời đi.
Sau khi phơi quần áo xong, Tiểu Nhiễm lại bắt đầu dùng giẻ lau xung quanh, còn bố tôi đã bế đứa nhỏ lên và bắt đầu dỗ nó ngủ.
Đứa nhỏ còn bé, một ngày phải ngủ hai đến ba lần, khi đó vừa hay đến giờ ngủ. Một lúc sau, đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi, bố tôi nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ vào nôi, đắp chăn cho nó rồi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Nhiễm đang lơ đãng lau bàn cà phê, cô ấy đã lau chiếc bàn cà phê này hơn mười phút rồi. Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng trẻ em, Tiểu Nhiễm đột nhiên bắt đầu lau chùi nghiêm túc, dáng vẻ giống như một cô bé làm việc chăm chỉ, chỉ sợ bị chủ nhà phát hiện là lười biếng.
Bố tôi đi đến phòng khách, thấy Tiểu Nhiễm đang làm việc thì trên mặt lộ ra vẻ đã tính sẵn trong lòng, mỉm cười nói với Tiểu Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, không cần bận rộn như vậy đâu, dù sao cũng đã bận cả buổi sáng rồi. Sáng nay bố nghe Dương Dương nói con thích ăn cơm của nhà hàng này nên mua gói về cho con. Điều hòa bị hỏng, buổi trưa nóng lắm, con không cần nấu cơm đâu."
Tiểu Nhiễm không nhìn bố mà vẫn tiếp tục lau bàn cà phê đã lau không biết bao nhiêu lần, nói: "Con không đói, bữa trưa bố tự ăn đi."
Bố tôi cười cười, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Nhiễm, rồi đột nhiên cúi người nắm lấy bàn tay trái đang cầm giẻ của Tiểu Nhiễm. Rất rõ ràng, Tiểu Nhiễm bị hành động của bố tôi làm cho sững sờ, ngây ra một lúc, rồi đột nhiên rút tay ra, cô ấy đứng dậy đối mặt với bố. Nhìn thấy bố đang mỉm cười, cô ấy bỗng lùi lại một bước như thể bị hoảng sợ.
Bố tôi làm như không có chuyện gì xảy ra, dịu dàng nói: "Không cần quá bận rộn, con bận cả buổi sáng rồi, đi rửa tay rồi cùng ăn cơm đi."
Tiểu Nhiễm tỏ ra nghi ngờ với biểu hiện của bố, cho nên vẫn không hề nhúc nhích. Bố tôi với lấy miếng giẻ trong tay Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm lùi về phía sau. Bố lại nắm vào, Tiểu Nhiễm lại trốn tránh, giống như hai đứa trẻ đang đánh nhau vậy.
Bố tôi bị hành động của Tiểu Nhiễm chọc cho bật cười, ông không giành miếng giẻ của Tiểu Nhiễm nữa mà nói: "Được rồi, nghe lời nào. Đi rửa tay đi, bố lấy đồ ăn ra hâm nóng."
Nói rồi bố tôi xoay người rời đi. Tiểu Nhiễm đứng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đặt miếng giẻ xuống đi rửa tay. Sau đó cô ấy đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn bố bê từng món ăn vừa được hâm nóng trong lò vi sóng từ nhà bếp ra bàn.
Sau một lát, bốn món ăn và một món súp đã được dọn xong. Bố tôi còn lấy bát đũa cho Tiểu Nhiễm, khui một chai rượu vang đỏ ra.
Sau đó, ông thúc giục Tiểu Nhiễm ngồi xuống. Tiểu Nhiễm bị hành động của bố làm cho lúng ta lúng túng.
Tôi thầm mắng trong lòng: "Lấy bất động ứng với vạn biến, lấy lùi làm tiến, đúng là cáo già!"