Tiểu Nhiễm trong lòng cảm thấy thẹn với tôi, cho nên thẹn quá hóa giận. Tôi tiếp tục giả bộ sốt ruột thúc giục, để cô ấy cảm thấy bí mật của mình vẫn chưa bị bại lộ.
Tiểu Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh có thể đừng như vậy được không. Anh cứ luôn thúc giục em, khiến em cảm thấy anh giống như đã không còn thích em nữa rồi ấy, có phải anh thật sự không yêu em nữa đúng không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôi còn lâu mới bị mắc lừa, Tiểu Nhiễm chơi loại thủ đoạn giả bộ đáng thương này tôi thấy nhiều lắm rồi. Nhưng lần này tôi quyết định không vạch trần, mà rất nghiêm túc: "Bà xã. em đang nghĩ gì vậy? Anh sao lại không còn thích em nữa? Anh đây không phải là sợ em xấu hổ, nếu càng kéo dài thời gian, lại càng khiến bố giở quẻ đó mà!"
Tiểu Nhiễm tức giận nhìn tôi nói: "Á! Bây giờ nhớ lại đúng lúc em xấu hổ rồi, sớm anh không muốn! Cái gì mà sợ em xấu hổ! Em thấy anh chính là muốn thỏa mãn âm mưu dâm đãng của mình càng sớm càng tốt thì có ấy!"
Tôi vô tội nói: "Anh cũng chỉ muốn để em cảm nhận được một niềm vui sướng khác nhau sớm một chút mà! Anh nói em nghe! Chỗ đó của bố lớn lắm, em chưa nhìn thấy nó thôi! Lúc tắm rửa, không cần cương lên cũng đã dài như vậy rồi, vậy nếu cứng lên, còn dài hơn thế nhiều!" Tôi nói đùa dùng bàn tay ra dấu chiều dài của bố tôi.
Mặt Tiểu Nhiễm trong nháy mắt đỏ lên. Cô ấy thế mà lại không đánh tôi, cô nói: "Anh làm sao biết nó dài như vậy? Anh đã từng nhìn thấy rồi à."
Tôi vừa định nói chuyện, Tiểu Nhiễm đỏ mặt giận dữ nói: "Được rồi, câm miệng lại, còn nói nữa em sẽ không nói cho anh biết!"
Tôi vừa nghe, vội vàng làm ra một động tác kéo miệng lên.
Tiểu Nhiễm mới đỏ mặt nói với tôi: "Ông xã à, anh có thể đừng thúc giục em không. Em nghĩ xong sẽ nói với anh, nhưng… nhưng mà nếu em và bố có phát sinh ra chuyện gì, anh cũng không thể nhìn thấy đâu. Cũng không thể xảy ra lúc anh đang ở nhà đâu?"
Tôi vừa nghĩ, đúng rồi ha! Tiểu Nhiễm không biết chuyện có camera. Nếu không nói với cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ rằng tôi sẽ không nhìn thấy. Tôi suy nghĩ một chút và cảm thấy không nên nói với cô ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôi bèn nói: "Bà xã à. em không hiểu cảm giác này. Anh chỉ cần biết em và bố đã làm chuyện đó thôi là anh đã rất phấn khích rồi, không nhất thiết phải nhìn thấy. Tất nhiên, nếu có thể nhìn thấy thì càng tốt, nhưng nếu không nhìn thấy, nghe được âm thanh thôi cũng được, nếu không thì như này đi, đợi lúc em và bố làm chuyện đó em mở chức năng ghi âm trên điện thoại di động lên, ghi âm lại cho anh nghe đi"
Tiểu Nhiễm đỏ mặt nói: "Nhưng, sao em lại không biết xấu hổ chủ động nói với bố chứ! Hôm đó vẫn là bố vẫn chủ động nói với em buổi tối hôm đó anh bại lộ chuyện của em, em mới nói ra. Bây giờ, em nói như thế nào đây! Em không mở miệng được."
Tôi suy nghĩ một lúc, đây quả thực là một vấn đề khó nhằn. Tiểu Nhiễm mặc dù đã từng phát sinh quan hệ một lần với bố. Nhưng muốn có lần thứ hai, chắc chắn cô ấy cũng ngại chủ động đi đòi, nhất định phải là bố chủ động mới được. Nhưng lúc này bố rõ ràng là lấy suy nghĩ của Tiểu Nhiễm làm chủ. Hai người ai cũng ngượng ngùng đề cập tới vấn đề này, vậy sau này làm sao bây giờ?
Tôi suy nghĩ một chút và nói: "Nếu không như thế này đi, lần sau anh uống rượu với bố, chuốc cho ông ấy say, sau đó anh nói có việc phải ra ngoài, buổi tối rất muộn mới về nhà, em thì đi tắm, sau đó giả vờ bị té ngã, để bố vào đó đỡ em."
Tiểu Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói: "Ý tưởng tồi! Nếu em đã bị thương rồi, bố còn có thể gợi ra chuyện đó với em không? Hơn nữa, cái này tình tiết này cũng quá tầm thường rồi!"
Tôi nghĩ nghĩ cảm thấy cũng phải, lại nói: "Em cũng thật ngốc! Tại sao em phải nói! Để cho bố nói đi!"
Tiểu Nhiễm nói: "Anh mới ngốc ý! Bố sẽ không biết xấu hổ mà nói ra chuyện đó sao?"
Tôi nói: "Em có thể chờ anh đi rồi, ăn mặc hở hang một chút! Để cho bố không thể không nhìn thấy em, và sau đó em hãy ra hiệu ngầm cho ông ấy, cho ông ấy cơ hội. Ví dụ như, không đóng cửa trong khi tắm. Hoặc không đóng cửa trong khi ngủ. Anh không tin, người thông minh như bố lại nhìn không ra."
Tiểu Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy được không? Em sợ dọa đến bố thì làm sao?"
Giả vờ! Em cứ cố mà giả vờ tiếp đi! Em đã từng làm một lần với bố rồi, còn lo sẽ dọa cho bố sợ! Nhưng anh vẫn nói: "Đàn ông ai cũng háo sắc như nhau cả thôi. Người đàn ông đó không thể nào kìm nén bản năng của mình trước sức quyến rũ của em được đâu, em cũng không cần phải nói gì, chỉ cần ra ám hiệu ngầm với ông ấy. ông ấy nhất định sẽ hiểu. Đợi bố không thể nào nhịn được nữa, em lập tức thuận nước đẩy thuyền là được."
Tiểu Nhiễm suy nghĩ một chút, thẹn thùng gật đầu. Tôi mỉm cười và nói: "Bà xã à, đến lúc đó, cho dù em không thể ghi âm được, nhưng sau đó phải nói với anh nhé! Đừng có giấu diếm anh!"
Tiểu Nhiễm không tự nhiên đảo mắt, nói: "Được rồi. Nhưng nếu sau này anh có chuyện gì, cũng không được giấu diếm em nhé!"
Tôi ngay lập tức nói: "Anh có chuyện nào che giấu em đâu? Trước kia cũng chưa từng có!"
Nhưng ngày hôm sau, bố lại cùng tôi tới công ty. Điều khiến tôi thất vọng là sau đó liên tục mấy ngày, bố không phải đến công ty thì là đi chơi với bạn bè. Căn bản không cho Tiểu Nhiễm cơ hội. Tôi bắt đầu cảm thấy trong lòng bố có phải đã có nỗi lo lắng, muốn cắt đứt quan hệ với Tiểu Nhiễm.
Tiểu Nhiễm dường như cũng bởi vì vừa mới được ba thỏa mãn, đối với việc làm tình cũng không quá gấp gáp, cũng không sốt ruột. Lúc tôi đang vô cùng sốt ruột, thời điểm ăn cơm tối ngày thứ bảy, sự việc đã có chuyển biến.
Lúc bố ăn cơm, chủ động hẹn Tiểu Nhiễm đi mua quần áo. Nói rằng trời đã bắt đầu lạnh rồi, muốn mua vài bộ quần áo mới, để Tiểu Nhiễm giúp ông chọn. Tôi giả vờ không có phản ứng gì, nhưng Tiểu Nhiễm ngẩn người một chút mới đáp ứng. Sau đó ăn cơm như bình thường.
Buổi tối đi ngủ, tôi hỏi Tiểu Nhiễm chuyện gì xảy ra, Tiểu Nhiễm cũng không biết. Nhưng nhìn bộ dáng thẹn thùng của Tiểu Nhiễm, dường như cô ấy cũng có chút chờ mong.
Ngày hôm sau, tôi ăn cơm xong thì chào hỏi bố và Tiểu Nhiễm rồi rời đi, nhưng hôm nay tôi có một công việc rất quan trọng phải làm, không có thời gian để đi giám sát, cho nên tôi đã điều chỉnh tâm trạng của mình một chút, dù sao sau cùng tôi cũng có thể biết nó đã xảy ra cái gì, cũng có gì vội vàng, tập trung tinh thần và sức lực vào trong công việc.
Buổi tối tôi phải đi xã giao nên gọi điện thoại cho Tiểu Nhiễm, nói buổi tối không về nhà ăn cơm, cũng không nghe ra Tiểu Nhiễm có bất kỳ giọng điệu bất thường nào. Buổi tối tôi có uống rượu, nhưng không uống nhiều, bây giờ trong chuyện uống rượu và ăn uống, mọi người rất văn minh, rất ít có loại chuyện liều mạng rót rượu như trước kia.