Ông đã nói với tôi về vấn đề này từ lâu.
Dùng cách của ông để nói chính là làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm, phụ nữ là phụ nữ, vợ là vợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai chuyện này không nên lẫn lộn, lẫn lộn sẽ lập tức xảy ra vấn đề ngay.
Vậy nên ông nói với tôi chuyện này, hoàn toàn không có cảm giác ngại ngùng như những người bố khác, mà còn rất tự nhiên.
Ngoài ra, mối quan hệ giữa tôi và bố khá là đặc biệt.
Ông không phải là bố ruột của tôi, ông chỉ lớn hơn tôi mười hai tuổi.
Nhưng một phần trên người tôi là con đẻ của ông.
Đúng vậy, thận của tôi chính là của con trai ruột của ông.
Lúc tôi bốn tuổi, bố mẹ ruột của tôi qua đời do một tai nạn trong công xưởng.
Ông bà nuôi tôi khôn lớn, may mà khi đó người ta kết hôn sớm, lúc đó tuổi của ông bà cũng không lớn lắm.
Điều kiện nhà chúng tôi cũng khá ổn, ông tôi mở một công xưởng nhỏ, có thể kiếm được ít tiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà từ sau khi bố mẹ tôi xảy ra chuyện trong công xưởng đó, ông nội không muốn đến công xưởng nữa.
Nhưng cũng vào năm đó khi tôi sáu tuổi, tôi được chẩn đoán thận của tôi phát triển không hoàn chỉnh bẩm sinh, khi tôi ngày càng lớn hơn, tuổi thọ ngày một ngắn đi, có thể sẽ không sống qua hai mươi tuổi.
Ông nội lại bắt đầu đến công xưởng làm việc mỗi ngày.
Năm mười ba tuổi, cuối cùng tôi cũng làm phẫu thuật ghép thận.
Nguồn thận là của một đứa trẻ sáu tuổi, bị tai nạn xe, đó là một đứa trẻ rất đáng yêu, cậu bé bị tai nạn xe khi đang cùng mẹ lái xe, mẹ cậu bé chết ngay tại chỗ, cậu bé nằm viện mười ba ngày, cuối cùng cũng không cứu được.
Đến phút cuối, bố cậu bé đồng ý đề nghị hiến thận của bệnh viện, nhờ vậy mà tôi quen biết người bố hiện tại của tôi.
Lúc đó lẽ ra tôi nên là đứa trẻ bướng bỉnh không nghe lời, từ bé không còn bố mẹ, sức khỏe cũng không tốt, tạo thành tính cách tự ti, nhạy cảm, vậy nên tôi rất hiếu thắng, tính tình giống như pháo vậy, động chút là nổ.
Tôi học rất giỏi, giỏi hơn bất kỳ ai, nhưng hay nổi nóng.
Nhưng từ khi biết được nguồn gốc của quả thận trên người, quen biết người bố hiện tại, tôi đã bị ông làm cho thay đổi.
Bố tôi là một quân nhân, lại còn là một quân nhân từng tham gia chiến đấu thực tế.
Còn về việc tham gia chiến đấu ở đâu, tình hình thế nào, tôi từng hỏi ông rất nhiều lần, ông chỉ cười nói là ở Vân Nam, cụ thể như nào thì ông không nói gì thêm.
Ông chỉ nói là kỷ luật không cho phép, chưa hết thời gian bảo mật.
Những cậu bé ở độ tuổi của tôi lúc đó đều rất tôn kính anh hùng.
Quyết định của ông cứu mạng tôi, phong cách làm việc, nhân cách của ông đều rất hấp dẫn, khí chất đặc biệt của người lính khiến tôi vô cùng khâm phục.
Tôi bắt đầu bắt chước ông, mong muốn được nói chuyện với ông, những lời ông nói tôi đều tình nguyện lắng nghe.
Ông cũng thường đến thăm tôi, nhưng chưa từng cho tôi tiền tiêu.
Ông chỉ hỏi tôi một vài chuyện học tập, cuộc sống.
Ông sẽ lắng nghe những phiền não và nghi ngờ của tôi, sau đó giải thích cho tôi.
Có lúc tôi rất muốn ông làm bố tôi, nhưng lúc đó tôi không còn là trẻ con, mặc dù trong lòng muốn nhưng ngoài miệng lại chưa từng nhắc đến.
Năm tôi mười sáu tuổi, ông bà tôi người trước người sau qua đời cùng một năm, nhà chúng tôi ngoài nhà ngoại của mẹ tôi ra thì không còn người thân nào khác.
Nhưng tôi không thấy buồn bã quá lâu, bởi vì người bố hiện giờ của tôi cuối cùng cũng chính thức nhận nuôi tôi.
Lúc đó tôi mới biết, gia đình bố có chút thế lực, lại rất có tiền.
Nhưng ông vẫn luôn độc thân không tiếp tục lấy vợ sinh con nữa.
Nhưng cuộc sống của tôi không vì đột nhiên vào một gia đình giàu có mà được ưu đãi, ngược lại cuộc sống còn khó khăn gian khổ hơn lúc trước.
Bố tôi bắt đầu dần trở nên nghiêm khắc với tôi hơn.
Có lúc tôi cảm thấy ông liệu có phải vì không thích tôi nên mới cố ý giày vò tôi không, nhưng ông lại chăm sóc cho tôi tỉ mỉ chu đáo, nhưng trong học tập và cuộc sống lại không chiều tôi chút nào.
Tôi sống như một người lính, ngày nào ông cũng cùng tôi chạy bộ, tập võ, học tập, làm việc.
Đợi đến khi tôi quen dần với sự thay đổi này, đương nhiên là tôi lại càng khâm phục bố tôi hơn, không còn cách nào khác, ông biến tôi trở thành một người đàn ông khỏe mạnh, tự ràng buộc chính mình, tự tin và kiên cường.
Tôi hoàn toàn khác với những bạn học nam khác trong trường.
Tôi biết, tôi rất xuất sắc, sự xuất sắc của tôi có được nhờ những yêu cầu nghiêm khắc của bố đối với tôi.
Sự ngưỡng mộ và tin tưởng mà tôi dành cho bố từ khi còn nhỏ đã khiến tôi nói gần như mọi thứ với ông.