Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Tiêu rồi, việc mình biết chuyện bị lộ rồi sao?

Đường Ngũ Tuấn kinh hoảng, nhưng trí tuệ bẩm sinh giúp cậu lập tức bình tĩnh lại, Đường Ngũ Tuấn làm bộ nghi hoặc hỏi: "Bố nuôi đang nói gì thế? Con vừa mới nhìn thấy bố ôm mẹ xuống xe, chẳng lẽ mẹ xảy ra chuyện gì sao? Nếu không tại sao bố nuôi lại ôm mẹ!"

"Mẹ con không sao." Để không làm Đường Ngũ Tuấn lo lắng, Tịch Song cố ý giấu diếm: "Mẹ con chỉ ngã bị thương chân thôi, nên bố nuôi mới ôm mẹ vào nhà, con đừng lo lắng, mau ngủ sớm đi."

"Con không đi ngủ đâu!" Đường Ngũ Tuấn nhất quyết lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mẹ ngã thành đầu heo thế này, con còn phải chăm sóc mẹ, nếu không con không yên tâm!"

Hiếm có cơ hội để Đường Ngũ Tuấn hiếu thuận, nhưng lời cậu nói khiến Tịch Song không khỏi phì cười, vẻ mặt Đường Tinh Khanh lập tức thay đổi.

Cái gì mà đầu heo, dù cô biết mặt cô bị sưng phù đến mức không nhận ra nhưng cũng không nên mắng cô là đầu heo chứ.

Không khí nặng nề bỗng bị xua tan bởi một câu nói của Đường Ngũ Tuấn.

Tịch Song khó khăn lắm mới nhịn được cười, hắn nghiêm mặt nói: "Thôi được rồi, đừng chọc ghẹo mẹ con nữa, mau tranh ra để bố nuôi ôm mẹ ngồi lên sô pha nào."

"Dạ ~" Đường Ngũ Tuấn ngây thơ vô số tội tránh đi, nhìn cảnh Đường Tinh Khanh không bước đi được, chỉ có thể để Tịch Song ôm đi, lòng cậu trở nên nặng nề.

Sau khi Tịch Song rời khỏi nhà, Đường Ngũ Tuấn liền về phòng điều tra máy nghe lén gắn trong phòng làm việc của Tịch Song, sau đó cậu nghe được cuộc điện thoại của hắn, tuy tin tức không rõ ràng lắm nhưng Đường Ngũ Tuấn vẫn đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó Đường Ngũ Tuấn lại từ máy nghe lén lắp đặt trong xe biết được toàn bộ câu chuyện.

Từ khi Đường Ngũ Tuấn phát hiện Tịch Song bẫy Đông Phùng Lưu, để thu thập tin tức một cách nhanh chóng nhất, cậu đã mạo hiểm lắp đặt máy nghe lén ở những nơi Tịch Song thường bàn công việc, hơn nữa, máy nghe lén cậu đều sử dụng loại tiên tiến nhất, nếu không lục soát thì sẽ không bị phát hiện.

Với tư cách là một cao thủ hacker, không có chuyện gì cậu không biết, cũng không có camera giám sát nào cậu không đột nhập được.

Hơn nữa, Đường Ngũ Tuấn từ nhỏ tới lớn vẫn chưa bao giờ thấy mẹ bị bắt nạt như thế, cậu sẽ cho tên đầu tiên dám đụng tới mẹ cậu biết tay.

Đang lúc nghĩ ngợi thì bác sĩ đã tới, sau khi xử lý vết thương ở chân tay cho Đường Tinh Khanh, bác sĩ lại đắp thuốc giảm sưng lên mặt cô, hơn nữa còn dặn dò một ngày phải bôi ba lần.

Sau khi bác sĩ rời đi, Tịch Song nhìn ngồi trên sô pha nhìn Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn với vẻ mặt nghiêm túc: "Ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói với hai mẹ con."

Thấy Tịch Song bỗng nhiên nghiêm mặt, Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn đều ngẩn ra một lúc, Đường Ngũ Tuấn chạy qua ngồi bên cạnh Đường Tinh Khanh, làm bộ ngây thơ hỏi: "Bố nuôi có chuyện gì muốn nói ạ?"

Nói xong còn nháy mắt vài cái, hoàn toàn quên đi rắc rối mà cậu và Đường Tinh Khanh gây ra ban sáng.

"Đừng quậy nào!" Tịch Song nghiêm khắc nhắc nhở khiến Đường Ngũ Tuấn bĩu môi, sau đó chỉ có thể không cam tâm gật đầu rồi ngồi ngoan ngoãn ở bên Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh vì mặt sưng nên không tiện nói gì, chỉ có thể gật đầu với Tịch Song, tỏ ý có việc gì cứ nói.

Tịch Song quét mắt nhìn Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn, nhưng mãi vẫn không nói gì khiến hai mẹ con sốt ruột.

Không khi ngày càng yên lặng, Đường Ngũ Tuấn sau khi bị nhắc nhở không dám nói thêm lời nào nữa, thực ra cậu đã đoán được chuyện Tịch Song muốn nói.

Đường Tinh Khanh vì không nói được nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Tịch Song, hy vọng hắn mau nói ra.

Mãi tới khi hai mẹ con sắp mất kiên nhẫn, Tịch Song mới chậm rãi hỏi: "Hai mẹ con biết sai chưa?"

"Cái... gì...?" Đường Tinh Khanh vẫn chưa hiểu, cô vô thức buột miệng nói làm vết thương lại trở nên đau đớn.

Thấy Đường Tinh Khanh không tiện nói chuyện, Tịch Song cũng không khó xử cô, lần này hắn chỉ hỏi ý của Đường Ngũ Tuấn.

Tịch Song sắc bén nhìn Đường Ngũ Tuấn: "Tuấn à, lần này con biết sai chưa?"

"Sai gì ạ? Con làm sai gì à?" Đường Ngũ Tuấn muốn dùng chiêu tất sát giả ngây của mình để qua cửa.

"Con còn giả bộ à!" Tịch Song nghiến răng trừng mắt nhìn Đường Ngũ Tuấn như muốn trừng phạt cậu, "Sáng hôm nay con đã làm gì! Ai dạy con ra tay với chính bố nuôi hả thằng nhóc này!"

"Ôi bố nuôi ơi, sao bố nói y chang mẹ con vậy?" Đường Ngũ Tuấn như hiểu được điều gì đó không có chút sợ hãi nói: "Sau khi con làm bố nuôi ngủ, mẹ đã dạy dỗ con một trận tơi bời rồi, bố nuôi đừng nhắc đi nhắc lại nữa mà, mẹ ơi, con nói có đúng không?"

Đường Ngũ Tuấn than thở một hồi rồi mới nhìn Đường Tinh Khanh với ánh mắt mong đợi.

Đường Tinh Khanh tuy không thích nói dối, nhưng con trai cục cưng chính là máu mủ của cô, đương nhiên hơn xa Tịch Song, hơn nữa, chuyện sáng nay đúng là Tịch Song sai trước, dù sau này Đường Ngũ Tuấn làm gì với hắn thì cũng không thể trách ai.

Với chuyện sáng nay, Đường Tinh Khanh hoàn toàn đứng về phía Đường Ngũ Tuấn.

Thế là dưới ánh mắt kỳ vọng của Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh rất hợp tác gật đầu lia lịa, vốn dĩ cô còn muốn nở nụ cười ủng hộ với Đường Ngũ Tuấn, nhưng nghĩ tới vết thương trên mặt, cô đành từ bỏ.

Được sự ủng hộ của Đường Tinh Khanh, Đường Ngũ Tuấn vui vẻ quay đầu nhìn Tịch Song cười, "Bố nuôi nhìn đi, mẹ đã mắng con rồi, nên chuyện này bỏ qua nha bố!"

Nói tới nói lui, ý của Đường Ngũ Tuấn là muốn tránh khỏi đề tài này.

"Thằng nhóc con, ăn hiếp bố nuôi của con sướng quá ha?" Tịch Song nói giọng nguy hiểm, "Dù sao đi nữa, việc sáng nay con làm là sai! Sau này không được làm như thế nữa!"

"Vâng!" Biết mình đuối lý, Đường Ngũ Tuấn chỉ có thể tủi thân cúi đầu, sau đó nói với giọng vô cùng đáng thương: "Nhưng sáng nay bố nuôi cũng sai mà, tại sao bố không hối lỗi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui