Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Doãn Thu Ngọc đang uống rượu vang đỏ, vừa nhè nhẹ lắc đều chất lỏng trong chiếc ly vừa cười nói: “Tôi cứ tưởng anh không đến, còn đang lo sẽ phí công đợi một phen này.”

Nam Cường Thịnh cười xã giao sau đó lại trầm giọng đáp: “Bây giờ tôi là người đại diện của tập đoàn Đông Phùng, sự việc lớn như vậy làm sao tôi có thể không đến gặp mặt cô chứ.”

Nghe thấy lời này của Nam Cường Thịnh, Doãn Thu Ngọc lắc đầu nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Buổi hẹn tối nay không là lấy danh nghĩa công ty, mà là hẹn hò riêng giữa chúng ta.”

Hẹn hò?

Nam Cường Thịnh nghi ngờ rằng liệu có phải mình nghe nhầm không, có thể vì bản nhạc trữ tình du dương đang phát trong phòng khiến anh ta nhất thời chưa thích ứng được.

Doãn Thu Ngọc và anh ta hẹn hò?

Trò đùa kiều gì vậy?

Doãn Thu Ngọc nhìn Nam Cường Thịnh đầy thâm ý: “Tôi tưởng anh sẽ rất kinh ngạc vì buổi hẹn hò của chúng ta.”

Thì ra thật sự là đang nói hẹn hò, xem ra Doãn Thu Ngọc này đã điên cuồng tới mức không thể nào điên thêm được nữa rồi.

Nam Cường Thịnh nghiêm túc đáp: “Cô Ngọc, tôi không biết cô đang nói gì, cứ cho là danh nghĩa cá nhân thì chúng ta cũng chỉ là bạn bè mà thôi, làm sao có thể nói tới chuyện hẹn hò được.”

Doãn Thu Ngọc che miệng cười lớn, nhẹ nhàng đặt ly rượu vang xuống bàn, sau đó cười đáp: “Chúng ta cũng quen nhau lâu như vậy rồi, tự nhiên sẽ thành hẹn hò giữa bạn bè, chẳng lẽ anh Thịnh đã nghĩ tới tận đâu rồi?”

Nam Cường Thịnh không nói, người phụ nữ này lại đang đùa giỡn anh ta?

Để tránh không nói truyện này nữa, Nam Cường Thịnh hỏi thẳng: “Cho nên cô Ngọc này, rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì với tôi? Hoặc là nên nói phải làm thế nào cô mới giúp tập đoàn chúng tôi vượt qua kiếp nạn này?”

Doãn Thu Ngọc khẽ nhíu mày, uất ức đáp: “Dạo này anh làm việc nhiều quá nên ngốc rồi à? Vừa gặp mặt đã hỏi mấy chuyện chả tình cảm gì cả, thẳng thắn quá thì sẽ phá hỏng không khí đấy.”

Doãn Thu Ngọc cố tình nói với giọng sắc sảo, lại còn biểu cảm cố tình tỏ vẻ dịu dàng mị hoặc càng làm cho Nam Cường Thịnh ghê tởm hơn. Nhưng mà có việc cầu người, cho dù có bất mãn cũng phải giấu cho kĩ.

Nam Cường Thịnh thật sự có chút không chịu nổi cái giọng điệu của người phụ nữ này rồi: “Cô Ngọc, gần đây công ty còn chưa vượt qua được giai đoạn khủng hoảng, thời gian của tôi rất quý báu, chẳng lẽ cô thật sự hy vọng nhìn thấy tập đoàn Đông Phùng sụp đổ sao? Là vợ sắp cưới của Đông Phùng Lưu thì điều này có gì tốt sao?”

Nam Cường Thịnh đã cố hết sức kìm nén cơn giận của mình rồi, nhưng vẫn còn có chút kích động.

Doãn Thu Ngọc cười hừ một tiếng: “Về chuyện này thì cứ đợi đi rồi tự nhiên anh sẽ biết.”

Đợi? Người phụ nữ này rốt cuộc định giở trò gì?

Nam Cường Thịnh đứng dậy: “Nếu như cô cố ý lãng phí thời gian vậy tôi nghĩ giữa hai chúng ta đã không còn gì đáng nói nữa rồi.”

Doãn Thu Ngọc thở dài một tiếng đáp: “Ừ, nếu như anh đã nói vậy rồi thì cũng hết cách.” Doãn Thu Ngọc vắt tréo hai chân lại, dưới ánh đèn đôi chân dài trắng nõn càng thêm vẻ mê người, chỉ tiếc là thật sự đối với loại phụ nữ này, Nam Cường Thịnh không có hứng thú.

“Anh muốn đi thì cứ tự nhiên, cửa vào và cửa ra là một.” Doãn Thu Ngọc đắc ý ngẩng cao đầu, chỉ là Nam Cường Thịnh không biết có gì đáng để đắc ý ở đây.

Nam Cường Thịnh tưởng rằng Doãn Thu Ngọc chỉ vì muốn đùa bỡn mình nên mới gọi anh ta tới đây, bây giờ lúc lúc nên đi rồi.

Anh ta đi đến trước cửa, mở cửa nhưng lại phát hiện một đám người mặc đồ đen vây kín bên ngoài. Mặc dù cửa vẫn là cửa lúc ban đầu, nhưng đã bị thuộc hạ của Doãn Thu Ngọc chặn chặt cứng rồi.

Nam Cường Thịnh quay đầu lại, cơn ớn lạnh trào dâng nơi đáy mắt.

“Cho nên, Doãn Thu Ngọc, cô rốt cuộc muốn làm gì? Nếu như cô muốn xuống tay với tôi thì tôi e là cô chọn nhầm người rồi.” Nam Cường Thịnh mặc dù một mình đối diện với một đám người nhưng không chút sợ hãi.

“Tôi cũng không nói là để anh đi, anh muốn đi thì tự mình đi cũng được, cũng không ai ngăn anh.”

Doãn Thu Ngọc bật cười như nổi điên.

Đương nhiên không ai ngăn Nam Cường Thịnh, cũng không ai dám động tay, nhưng đám người kia chỉ đơn giản là đứng đó thôi thì Nam Cường Thịnh còn thể có cách nào được.

Doãn Thu Ngọc thu lại nụ cười, sau đó khoát khoát tay, một trong số người mặc đồ đen từ bên ngoài đi vào, chiếc khay trên tay đặt mấy chai rượu vang đỏ.

“Anh Thịnh nếu như đã đến rồi tôi nhất định phải chiêu đãi nồng hậu, nếu không truyền ra ngoài thì chẳng phải làm trò cười sao.” Doãn Thu Ngọc đùa ngắm nghía bộ móng tay sơn màu đỏ rượu của mình, không liếc Nam Cường Thịnh lấy một cái.

Bàn đã dọn xong xuôi, Nam Cường Thịnh nhìn mấy chai rượu vang, cười lạnh đáp: “Cô đến là vì muốn cho tôi uống rượu?” Vừa đáng cười lại vừa đáng giận.

Doãn Thu Ngọc không để ý tới ánh mắt lạnh lẽo kia của Nam Cường Thịnh, tự mình rót rượu vào hai ly, xong xuôi đâu đấy mới nhẹ giọng nói: “Đương nhiên không phải, tôi gọi anh tới không phải để anh uống rượu, mà là gọi anh tới hầu rượu.”

Nam Cường Thịnh không hiểu ý của cô ta.

“Nếu như anh hầu rượu làm tôi vui, anh có thể an toàn rời đi, tập đoàn Đông Phùng cũng sẽ được giúp đỡ, anh còn do dự gì nữa?”

Doãn Thu Ngọc nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, nhấp một ngụm rượu sau đó lại dùng đầu lưỡi tự liếm môi.

Động tác này ở trong hộp đêm thấy nhiều rồi, có điều đó là thủ đoạn mà mấy con đàn bà đê tiện hay dùng để dụ đàn ông. Phút chốc trong lòng Nam Cường Thịnh phừng phừng lửa giận.

“Doãn Thu Ngọc, cô tưởng rằng mình là cái thứ gì? Cô không sợ chọc giận tới tôi?”

Bảo Nam Cường Thịnh hầu rượu? Loại người này không phải chán sống rồi thì cũng là não có vấn đề. Nam Cường Thịnh từ lúc sinh ra đến giờ chưa khi nào tức giận như vậy.

truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!

Lúc này gân xanh trên mu bàn tay anh ta đều nổi hết lên.

Doãn Thu Ngọc cười lạnh đáp: “Có gì đáng giận chứ? Anh uống rượu, tập đoàn Đông Phùng được cứu, tôi không nghĩ ra là điều này có gì mà sỉ nhục tới anh. Hoặc là có thể nói, là người phụ trách của tập đoàn Đông Phùng, anh vốn không thèm để tâm tới tài sản của Đông Phùng Lưu?”

Một câu nói đâm trúng vào điểm yếu của Nam Cường Thịnh.

Nếu như công ty của anh ta gặp khó khăn thì cho dù công ty có vỡ nợ Nam Cường Thịnh cũng phải dạy dỗ cho xong còn đàn bà đê tiện này. Nhưng bây giờ anh ta đang vì Đông Phùng Lưu.

Nam Cường Thịnh bỗng im bặt, chỉ ngẩn người nhìn ly rượu trên mặt bàn.

Doãn Thu Ngọc liền nói thêm vào: “Tôi nói rồi, anh muốn gặp mặt cũng được, chỉ có một cơ hội. Bỏ lỡ lần này rồi thì sau này tập đoàn Đô Phùng xảy ra chuyện gì thì cũng không không liên quan tới tôi.”

Doãn Thu Ngọc còn đang định nói thêm, nhưng Nam Cường Thịnh đã thẳng thừng cắt lời: “Muốn tôi uống bao nhiêu?”

Doãn Thu Ngọc nhíu mày đáp: “Cứ làm như uống nước lọc không bằng?”

Nam Cường Thịnh không nói nhiều, dứt khoát cầm lấy chai rượu trên tay, dốc thẳng cả chai vào trong khoang miệng, một hơi uống hết sạch.

Doãn Thu Ngọc lắc đầu, lẩm bẩm: “Xem ra còn nhanh hơn kế hoạch một chút.” Có điều câu nói này Nam Cường Thịnh không hề nghe thấy.

“Vậy, chúng ta có thể bàn về chuyện của tập đoàn Đông Phùng rồi chứ?” Nam Cường Thịnh dằn mạnh chai rượu xuống mặt bàn, ánh mắt sắc lạnh liếc sang khuôn mặt Doãn Thu Ngọc.

Doãn Thu Ngọc nhún nhún vai, nói rất thản nhiên: “Đương nhiên, lúc nào bàn cũng được, chỉ cần anh Thịnh sẵn lòng nói.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui