Vô Cực Chưởng Khống Giả

Đám đông nhân sĩ ở xa quan sát hoảng sợ tột độ, bọn họ chưa từng thấy trận chiến nào khủng bố như trận này, Thần Thoại Võ Lâm Vô Danh quả không phải là hư danh, bất quá, Bang chủ Hắc Phong thực lực cũng thật kinh khủng.

“ Ta không ngờ tiểu tữu lại mạnh đến như vậy, vậy tiếp đến hãy đỡ ta chiêu mạnh nhất... Thiên Kiếm” Vô Danh ánh mắt ngạc nhiên vô cùng nhưng vẫn nhàn nhạt nói.

Thân ảnh của Vô Danh đột nhiên bị từng đạo kiếm ý bén nhọn bao vây lại, cả người hư huyễn giống như đã biến thân thành một thanh kiếm cực lớn, quang mang chói mắt, xuyên thẳng chín tầng mây. Toàn bộ hư không xung quanh thanh cự kiếm bắt đầu vặn vẹo, rung động, thanh Thiên Kiếm bắt đầu hướng Hắc Phong đánh thẳng xuống.

“ Được, vậy ngươi cũng đỡ ta Kiếm 23” Hắc Phong mỉm cười, ngón trỏ và ngón giữa khép lại thành kiếm quyết, chỉ thẳng đến thanh Thiên Kiếm.

Một cỗ lực lượng thần bí từ trên người Hắc Phong phát tán ra bao phủ tất cả mọi người trong đại sảnh, trong chớp mắt thời không giống như bị đông cứng lại, mọi người trong đại sảnh đều không thể nhúc nhích, ngay cả thanh Thiên Kiếm cũng di chuyển một cách rất chậm chạp.

“ Ông trời ơi, không phải lại chiêu này nữa chứ?”

“ Kiếm 23, ngay cả chiêu này Hắc Phong bang chủ cũng sử được?”

“ Cả ngày hôm nay ta toàn thấy những chuyện không thể tin được”

Đám đông nhân sĩ võ lâm một lần nữa rơi vào trạng thái bị định trụ thì không khỏi kinh hãi, tuy không nói được lời nào nhưng ánh mắt lo sợ cũng biểu lộ trên gương mặt của từng người.

“ Đại ca khi nào đã cường đại đến loại tình trạng này?” Đoạn Lãng lúc này cũng vô cùng kinh hãi, hắn không thể nào hiểu được Hắc Phong tại sao lại mạnh đến như vậy.

Một cỗ Nguyên Thần màu vàng chói mắt từ thân thể Hắc Phong xuất ra, cỗ Nguyên Thần mang hình dáng của Hắc Phong ngay lập tức hóa thành một thanh kiếm quang chói mắt. Thanh Kiếm quang với tốc độ tia chớp xuyên thẳng qua thanh Thiên Kiếm đang chậm chạp đánh tới.

Không có bất cứ âm thanh gì phát ra, nhưng trong tích tắc thanh Thiên Kiếm giống như làm bằng băng một dạng, trực tiếp nát vụn ra thành từng mảnh.

Thanh Kiếm quang sau khi xuyên qua thanh Thiên Kiếm thì ngay lập tức quay một vòng trở về đỉnh đầu thân thể Hắc Phong, nếu người bình thường thi triển ra chiêu Kiếm 23 này, Nguyên Thần sẽ chính thức ly thể, không thể tìm đường trở về thân thể, điều đó đồng nghĩa với tử vong.

Nhưng ẩn chứa trong Nguyên Thần của Hắc Phong là Nghịch Đạo Châu, có linh trí, vì thế biết cách điều khiển Nguyên Thần quay trở lại thân thể. Tuy nhiên vì cơ thể không thể thích nghi kịp nên đã phát sinh tổn thương, cứ mỗi lần Nguyên Thần quay về cơ thể sẽ hao tốn năm năm Thọ nguyên. Vì vậy chiêu kiếm 23 này không thể nào thường xuyên sử dụng.

Nguyên Thần Hắc Phong quay về cơ thể, cỗ lực lượng đống băng thời không cũng biến mất, mọi người trong đại sảnh đã khôi phục lại chuyển động. Mà thanh Thiên Kiếm lúc này cũng sụp đổ hoàn toàn, hiển hiện ra thân ảnh Vô Danh với gương mặt tái nhợt, loạng choạng muốn ngã, trên miệng chảy xuôi một dòng máu, hiển nhiên đã bị trọng thương.

“ Sư phụ, ngài không sao chứ?”

Nhìn thấy Vô Danh gặp biến cố, Kiếm Thần vội vã chạy đến bên cạnh đỡ lấy Vô Danh, ánh mắt lo lắng hỏi.

Vô Danh phất tay ra hiệu không việc gì rồi mở miệng nói: “ Hắc Phong Bang chủ vậy mà đã ngộ ra Kiếm 23 một cách hoàn mỹ, phá nát ta Thiên Kiếm, Vô Danh ta chịu thua”

“ Ông trời ơi, Thần Thoại Võ Lâm Vô Danh, vậy mà chịu Thua Hắc Phong Bang chủ”

“ Kiếm 23 quá lợi hại, ngay cả Thiên Kiếm Vô Danh cũng phải thất bại”

“ Ha ha ha... ta thật may mắn khi chứng kiến được trận đấu vô tiền khoáng hậu này”

“ Dưới sự dẫn dắt của Hắc Phong Bang chủ, ta nghĩ Thiên Hạ Hội sẽ nhanh chóng thống nhất Võ Lâm Trung Nguyên”

“ Ngươi nói không sai, Thiên Hạ Hội đã không thể chọc đến”

Đám nhân sĩ võ lâm, nghe Vô Danh tuyên bố chịu thua thì lập tức sôi sục lên, bởi vì bọn họ biết một Thần Thoại Võ Lâm mới đã ra đời đó chính là Hắc Phong, Bang Chủ Thiên Hạ Hội.

“ Đại ca đã chiến thắng, thật tốt quá” Đoạn Lãng sắc mặt vui mừng, hướng Hắc Phong chạy tới.

“ Ai nha nha... Bang chủ ngài quá lợi hại, ngay cả Thần Thoại Võ Lâm Vô Danh cũng không phải đối thủ, ngài đúng là Thiên Hạ Đệ Nhất a” Văn Sửu Sửu vô cùng cao hứng chạy đến bên cạnh Hắc Phong nịnh bợ nói.

“ Bang chủ anh minh, văn thành võ đức, phụng thiên thừa vận, nhất thống thiên hạ” đám đệ tử Thiên Hạ Hội biểu hiện vô cùng vui mừng, đồng thanh hò reo.

“ Ha ha ha... ha ha ha” Hắc Phong nghe mọi người tán dương thì ngẩng đầu cười dài đầy bá khí.

“ Vô Danh, ngươi muốn cứu người nhưng hôm nay ai sẽ cứu ngươi, ta Hắc Phong Bang chủ Thiên hạ hội, muốn giữ ngươi Vô Danh làm khách ở Thiên Hạ Hội một đoạn thời gian”

“ Tiền bối, thật là có lỗi, chúng tôi đã làm liên lụy ngài” Nhiếp Phong lúc này thương thế đã khôi phục đôi chút, thấy Vô Danh vì mình mà trọng thương thì áy náy nói.

“ Xin lỗi” Bộ Kinh Vân tuy ánh mắt băng lãnh không cảm tình nhưng cũng có vẻ ra chiều hối hận nhìn Vô Danh nói.

“ Các ngươi đừng nói lời ấy, đây là việc ta phải làm” Vô Danh mặt không biểu tình, phất tay nói.

“ Sư phụ, chúng ta phải làm như thế nào đây?” Kiếm Thần thấy tình thế nguy cấp thì vội hướng Vô Danh hỏi.

“ Bây giờ ta sẽ giữ chân hắn lại để bốn người các con thoát thân rời đi, hứa với ta phải ẩn nhẫn, đến khi thực lực đạt đến Long Hổ Cảnh đỉnh phong hoặc Nguyên Thần Cảnh thì mới tìm Hắc Phong khiêu chiến” Vô Danh nhàn nhạt nói.

Hắc Phong nghe mấy người Vô Danh trao đổi một hồi thì cười lên ha hả nói: “ Ha ha ha, các ngươi không ai có thể rời khỏi ta Thiên Hạ Hội”

Hắn tay nắm thành chảo, một quả chân khí cầu trong suốt, lóng lánh như nước, đường kính khoảng hai ba mét lập tức ngưng tụ.

“ Tam Phân Quy Nguyên Khí”

Hắc Phong nhắm đến đám người Vô Danh đánh ra một chưởng, quả chân khí cầu nhanh như tia chớp lao thẳng đến.

“ Sư Phụ, con sẽ cùng ở với người” Kiếm Thần ánh mắt lo lắng nhìn Vô Danh nói.

“ Con phải nghe lời ta, từ nay phải biết tự lo cho chính mình. Được rồi, đi thôi” Vô Danh nói ra những lời giống như trăn trối rồi túm lấy bốn người bọn Kiếm Thần quăng bọn họ bay ra xa khỏi đại sảnh.

“ Sư phụ...”

“ Vô Danh tiền bối...”

Chứng kiến Vô Danh thân chịu trọng thương còn lo nghĩ cho bọn họ, Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân không nhịn được kêu lên thành tiếng.

Vô Danh cũng không quay đầu lại hét lớn nói: “ Đi đi, nhớ lấy lời ta, hai người Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân các ngươi có thể dung hợp nên một cỗ lực lượng cực mạnh, hãy cố gắng hoàn thiện nó”

“ Chúng ta đi mau, không thể để sư phụ hy sinh vô ích” Kiếm Thần ánh mắt đỏ hoe, cắn răng nói, hai tay liền lôi kéo Tần Sương, Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân hướng bên ngoài phóng đi.

Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong tuy không cam lòng nhưng cũng không muốn cô phụ tấm lòng của Vô Danh nên liền ôm lấy Tần Sương phi thân ra khỏi Thiên Hạ Hội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui