Vô Cương

Thành công rồi!

Sở Vũ thở dài một hơi, bỏ tay ra khỏi cổ tay của Tiểu Nguyệt.

Sau đó mới phát hiện mồ hôi trên người mình ướt rồi khô, khô rồi lại ướt, làm cho áo quần cũng có hơi cứng lại.

Tiểu Nguyệt lập tức thu lại khí tức sau khi bản thân đột phá.

Sau đó nằm xuống, trong đôi mắt tràn đầy thần sắc không thể tin nỗi.

Hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Như vậy... là đã giải quyết được rồi ư?”

Vành mắt Tiểu Nguyệt hơi đỏ, trong mắt có gì đó lóng lánh.

Nguy cơ quấy nhiễu cô rất nhiều năm thế mà đã được giải quyết xong như thế!

Không ai rõ hơn bản thân cô rằng cái túi thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào ở ngực... đã biến mất rồi!

Cái cảm giác thông thuận đó đã rất nhiều năm rồi cô chưa cảm nhận được.

Càng khiến cô khó tin được là Sở Vũ lại tiện thể... giúp cô đột phá rồi!

Trước đây khi Sở Vũ giúp Sở Thiên Cường và Sở Thiên Thắng đột phá, tuy cô lờ mờ biết được nhưng lại không có cảm xúc sâu sắc như vậy.

Nay đến lượt bản thân cô, loại rung động đó đúng là tột đỉnh.

Suy cho cùng Sở Thiên Cường và Sở Thiên Thắng là người, hơn nữa... họ đều đến từ Sở gia.

Sở Vũ biết công pháp mà họ tu luyện nên chẳng có gì lạ.

Nhưng cô thì lại là một loại nhân tộc!

Trong huyết mạch của cô có một phần lớn là Hồ Tộc!

Dùng ánh mắt của loài người để nhìn cô thì thực ra cô nên được coi là... yêu!

Quan trọng nhất là Sở Vũ lại không biết công pháp mà cô tu luyện!

Anh ta sao có thể biết huyệt đạo bản thân cần đột phá tiếp theo là ở dưới chân?

Ngay cả bản thân cô cũng còn không biết!

Nếu không năm xưa cũng không đến nỗi xảy ra sự việc này rồi.

Tiểu Nguyệt vốn dĩ chỉ cảm thấy Sở Vũ rất thần kỳ, năng lực rất nghịch thiên. Bây giờ cô mới thật sự hiểu rõ loại năng lực này của Sở Vũ đâu chỉ là nghịch thiên... mà thực ra chính là bản lĩnh thần tiên!

“Sau khi cô trở về Thanh Khâu tốt nhất hãy chọn một bộ công pháp của Hồ Tộc mà tu luyện, sau đó cẩn thận thử một chút. Tôi cảm thấy cô tu luyện công pháp của loài người có thể không thích hợp lắm...”

Tiểu Nguyệt ngồi dậy, đôi mắt nhìn chăm chú vào Sở Vũ rồi sau đó... từ từ quỳ trước mặt anh.

“Đại ân của công tử, Tiểu Nguyệt không biết lấy gì báo đáp...”

Sở Vũ nhe răng cười: “Kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp hay là bây giờ hiến thân để cảm ơn?’

Tiểu Nguyệt không nhịn được trợn mắt một cái, sau đó vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu Nguyệt nguyện trở thành thị nữ của công tử, đi theo bên cạnh công tử!”

Sở Vũ nghiêng người sang, nói thầm thôi đừng có làm nữa, tôi dám nhận người của Thanh Khâu làm thị nữ à? Nếu bị Thanh Khâu biết được thì không phải sẽ truy sát tôi khắp nơi ư? Tôi vẫn chưa chán sống.

Hắn nhìn Tiểu Nguyệt: “Cô mau đứng dậy đi, lúc nãy chẳng qua là một câu nói đùa thôi...”

“Lúc nãy là thế nhưng hiện giờ là tôi cam tâm tình nguyện.” Tiểu Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, hất khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn Sở Vũ.

“Cô là quý nữ của Thanh Khâu đó...” Sở Vũ than thở: “Còn tôi chỉ là con cháu một gia tộc ẩn thế bình thường, trong mắt người khác còn là một tên...”

“Anh không phải!” Trong đôi mắt to thông minh của Tiểu Nguyệt tràn đầy vẻ sùng bái điên cuồng: “Người có thiên phú nhất mà tôi từng gặp cũng không bằng anh.”

“Cô quá khen rồi, mau đứng dậy, thị nữ gì đó thật sự chỉ là lời nói đùa thôi. Nếu cô bằng lòng thì chúng ta làm bạn bè vậy.” Sở Vũ nói.

Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Sở Vũ nói xa xôi: “Công tử đối đãi nhiệt tình, bệnh này của tôi ở Thanh Khâu không có ai chữa được. Các cổ giáo, cổ phái có quan hệ tốt với Thanh Khâu... cũng không ai chữa được. Họ tuy không thể chữa nhưng lại rất rõ vấn đề trên người tôi không phải Kỳ Hoàng Chi Thuật có thể giải quyết. Mà công tử lại chữa khỏi cho tôi, việc này một khi truyền ra ngoài thì công tử sẽ gặp nguy hiểm.”

Trên mặt Sở Vũ lộ ra nụ cười gượng.

Tiểu Nguyệt nói tiếp: “Tôi không phải người vong ân phụ nghĩa, nhưng Thanh Khâu... lại có quá nhiều thủ đoạn để người khác không ý thức được mà nói ra sự thật. Vậy nên một khi tôi quay về Thanh Khâu thì bí mật của công tử chắc chắn sẽ bị lộ. Thanh Khâu quá mạnh, còn công tử... vẫn chưa thật sự trưởng thành.”

Sở Vũ trầm mặc.

Vấn đề này trước đây không phải hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, nhưng lại không suy nghĩ sâu xa như vậy. Tính cách của hắn chính là như thế, không muốn nợ ân tình của người khác.

Tiểu Nguyệt đầu tiên là đứng ra giúp hắn nói đỡ lời trong bữa tiệc tối đó, khiến tin tức Tạ Thiên Vũ hai lần ám sát hắn trước đó được truyền ra.

Sau đó trong trận chiến của Sở gia và Tạ gia, việc im hơi lặng tiếng đó đã có tác dụng to lớn.

Đặc biệt sau khi Sở Vũ biết cô là người của Thanh Khâu thì ân tình này... lại càng lớn hơn!

Nếu tối đó người của Thanh Khâu ra tay thì Sở gia đừng nói là trục xuất Tạ gia, e rằng ngay cả toàn thây rút lui cũng khó.

Tuy nói là vì an nguy của bản thân, hơi ích kỷ một chút thì người khác cũng không nói gì được, nhưng có ân mà không báo thì đó không phải tính cách của Sở Vũ.

“Vì vậy vẫn xin công tử thu nhận Tiểu Nguyệt, còn về Thanh Khâu bên đó tôi sẽ tự đi xử lý, công tử không cần lo lắng.” Tiểu Nguyệt nói.

Nha đầu này nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất cũng là loại người có ân tất báo.

Vả lại cô ấy cũng vô cùng thông minh, nhưng rất bướng bĩnh. Những việc đã quyết định rồi thì tuyệt đối sẽ không dễ thay đổi.

“Nếu chúng ta đã nhập thế thì đừng gọi là công tử gì nữa, cứ gọi thẳng tên ta là được.”

“Vâng công tử.”

“...”

Sở Vũ nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn quyết định để Tiểu Nguyệt đi theo mình trước.

Cũng giống như cô ấy nói, cô ấy có thể giữ bí mật này nhưng Thanh Khâu bên đó... cuối cùng cũng sẽ có người muốn tìm ra.

Không thể không đề phòng người khác được!

Nhiều lúc thiện tâm chưa chắc đã có kết quả tốt.

“Đúng rồi, tu vi của cô ngưng trệ bao nhiêu năm rồi?” Sở Vũ nhìn Tiểu Nguyệt.

“Đã năm năm rồi.” Trong mắt của Tiểu Nguyệt lóe lên một chút chán nản, rất buồn lòng. Bởi vì nếu bình thường thì hiện giờ cảnh giới của cô ít nhất chắc đã vào xung huyệt cảnh cửu đoạn rồi!

“Cô năm nay bao nhiều tuổi?” Sở Vũ nhìn Tiểu Nguyệt, cảm thấy cô ấy chắc không lớn bằng mình.

“Hai mươi mốt tuổi.” Tiểu Nguyệt nói nhẹ nhàng.

“...” Sở Vũ làm vẻ mặt câm nín nhìn Tiểu Nguyệt: “Cũng tức là lúc cô mười sáu tuổi thì đã là xung huyệt cảnh thất đoạn đỉnh cao?”

“Đúng thế, mà sao?” Tiểu Nguyệt có chút không hiểu nhìn Sở Vũ rồi sau đó nói: “Một số người mà tôi quen, lúc họ mười sáu tuổi thì đã bát đoạn thậm chí cửu đoạn rồi...”

“...” Sở Vũ hoàn toàn không nói nên lời, bị đả kích có chút nghiêm trọng.

Nhưng thực ra tình hình của hắn lại càng đặc biệt hơn, hắn trong tình huống huyệt đạo kinh mạch bị phong ấn, không dựa vào bất kỳ tài nguyên tu luyện nào mã xung kích đến bát đoạn.

Nếu không bị phong ấn thì Sở Vũ tin rằng bản thân cũng chưa chắc kém hơn những người đó!

Hồi lâu sau mới nhìn Tiểu Nguyệt: “Những người đó không ở trên bảng Thiên Kiêu của Hoa Hạ à?”

“Bảng nào chứ?” Tiểu Nguyệt chớp đôi mắt thông minh nhìn Sở Vũ: “Không có ý nghĩa gì cả? Giống như trò trẻ con vậy.”

Sở Vũ có chút xúc động, xuất thân khác nhau, có tầm mắt và bố cục khác nhau nên góc độ nhìn nhận vấn đề cũng hoàn toàn không giống nhau.

Bảng Thiên Kiêu của Hoa Hạ trong mắt vô số người là đại diện cho thiên tài, đại điện cho sự lớn mạnh, đại diện cho sức mạnh đỉnh cao.

Nhưng trong mắt những người xuất thân cao hơn như Tiểu Nguyệt lại chỉ là trò trẻ con...

Giống như một người xuất thân rất thấp kém nhưng rất ưu tú, thông qua sự cố gắng của bản thân cuối cùng sau rất nhiều năm trở thành tỷ phú vậy.

Loại người này ở hồng trần tục thế xứng đáng với danh hiệu Thiên Kiêu.

Có người thì vừa sinh ra đã sở hữu gia sản kếch xù, không phải vì hắn rất ưu tú mà chỉ vì hắn là con cái của tỷ phú.

Vì vậy loại người này cho dù không phải thiên kiêu, thậm chí còn không thể xem là thiên tài nhưng lại có thể dễ dàng đè bẹp vô số thiên kiêu.

Nếu có xuất thân cao quý lại còn rất ưu tú thì sao?

Vậy thì tương lai của người đó sẽ càng huy hoàng!

Nhưng bất cứ việc gì cũng đều là tương đối.

Đặc biệt trên con đường tu luyện này thì thiên phú của bản thân cộng với sự cố gắng thời kỳ sau, sau khi đến một mức độ nào đó sẽ càng quan trọng hơn là có một xuất thân tốt.

Nhưng Sở Vũ muốn biết ranh giới là ở đâu.

Sở Vũ nhìn Tiểu Nguyệt: “Xuất thân cao quả thực có ưu thế rất lớn, chỉ là loại ưu thế này có thể duy trì đến lúc nào? Nếu thiên phú không có ích gì thì có thể cứ duy trì mãi không?”

Tiểu Nguyệt lộ ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói: “Những cổ giáo, cổ phái, những người giống như thiên phú mà tôi có thể tiếp xúc được... nếu là đệ tử nòng cốt thì nhiều nhất... chắc có thể duy trì đến Tiên Thiên. Sau khi bước vào Tiên Thiên thì sẽ phải dựa vào bản thân nhiều hơn. Nếu thiên phú tuyệt vời thì với sức mạnh của cổ giáo, cổ phái có thể giúp họ đi xa hơn.”

Người giống như thiên phú... đều có thể duy trì ảnh hưởng đến Tiên Thiên?!

Sở Vũ có chút líu lưỡi.

Tiếp đó là cười gượng.

Theo ý tứ trong lời của Tiểu Nguyệt thì cho dù là thiên phú không ưu tú lắm nhưng nếu là sinh ra ở trong cổ giáo, cổ phái thì đều có cơ hội bước vào lĩnh vực Tiên Thiên đó!

Trở thành lục địa thần tiên trong mắt của người trong thế tục!

Tiên Thiên à!

Dù là gia tộc ẩn thế như Sở Vũ từ xưa đến nay cũng không có bao nhiêu người.

Nhưng trong cổ giáo, cổ phái chỉ cần có thể trở thành đệ tử nòng cốt thì có cơ hội cực lớn bước vào trong lĩnh vực đó.

Nếu là ưu tú thì sẽ đi xa hơn.

Sở Vũ không nhịn nỗi thở dài một tiếng, trong lòng dần dần nảy sinh một ý nghĩ.

Tuy mình không xuất thân ở trong cổ giáo, cổ phái nhưng mình cũng có ưu thế của mình!

Dựa vào năng lực này của bản thân, mình hoàn toàn có thể tạo ra một thế lực to lớn!

Sở gia còn cách cổ giáo, cổ phái một khoảng cách rất lớn, có thể nói là hoàn toàn không thể so sánh.

Nhưng mình có con mắt dọc, mình có tâm pháp thí thiên, dựa vào trạng thái hiện tại thì ít nhất có thể giúp họ nâng cấp đến cảnh giới thông mạch!

Xung huyệt, thông mạch là một quá trình xiềng xích của thân thể bị đánh mở ra.

Sở Vũ hiện giờ đã có năng lực này.

Nhưng muốn làm cho Sở gia trở thành thực lực đáng sợ như cổ giáo, cổ phái thì vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.

Một là phải bảo mật, hai là... cần lượng lớn tài nguyên!

Tài nguyên đó!

Sở Vũ hơi híp mắt lại, Hồ Tiên Động!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui