"Hắn chính là một tên lừa đảo." Khi Hà Hi nói tới người nọ, ánh mắt chỉ động đậy vài cái, nhìn không ra có dấu hiệu tức giận.
"Vậy cô có thể ở đây bao lâu? Bất quá chiếu theo lời cô nói thì chồng cô căn bản chỉ là một tên nghèo kiết xác, cô bị lừa cũng đủ thảm."
Trước kia Tôn An Na nghĩ loại nữ nhân không biết mùi đời này hẳn chỉ có trong truyền thuyết thôi. Trong mắt người khác, đó được xem là vì yêu hy sinh, còn trong mắt nàng lại chỉ là một kẻ ngu ngốc, nhưng mà thể loại kịch bản ngu ngốc này vẫn lần lượt được phục chế thành phim truyền hình. Loại nữ chính nhược trí mà nàng vẫn thường cười nhạo, thậm chí là khinh thường cư nhiên lại xuất hiện trước mặt nàng, chứng cứ là căn biệt thự trống rỗng hiện tại mà cả hai đang ngồi bên trong này.
Hà Hi thoạt nhìn cũng không giống phụ nữ có chỉ số IQ thấp, xem ra thứ gọi là tình yêu này có sát khí thật nặng, người nào gặp phải, người đó liền xui xẻo.
"Tôi còn có thể ở lại một năm. Cám ơn sự đồng tình của cô."
Đều là lúc nào rồi mà Hà Hi còn có tâm tư nói lời cảm tạ mình. Tôn An Na dùng cái mũi hừ một tiếng, lại cúi đầu ăn tiếp đĩa mì không còn lại nhiều lắm ở trước mặt.
"Tôi tin hắn không chút nghi ngờ, tôi nghĩ hắn không giống với những người đàn ông khác, người khác đều xem tôi như con hát, hắn thì không. Tôi nghĩ hắn có thể cho tôi hạnh phúc, nên chấp nhận hy sinh không hề quay lại mà chỉ đi theo hắn, đại khái là tôi không có mệnh này, tôi nhìn thấy chỉ là biểu hiện giả dối của hắn mà thôi, phòng ở là mượn, nhẫn kim cương lúc trước đưa cho tôi cũng là thuê, bất quá cho dù lúc ấy có biết đi chăng nữa tôi cũng sẽ không rời bỏ hắn. Nữ nhân sẽ có đôi khi thật sự ngốc như vậy đó.
Công ty của hắn phá sản, cổ phiếu trên tay toàn bộ lao dốc, hắn nếu an phận cũng liền thôi đi, tôi có thể dùng tiền của mình thay hắn trả, không nghĩ tới, hắn không sợ chết đi đánh bạc, đêm trừ tịch còn chạy tới Macao đánh bài. Bất tri bất giác, hắn đã vét sạch toàn bộ đầu tư của tôi, thậm chí còn lấy đi trang sức của tôi để đổi tiền quay vòng.
Có một ngày, xã hội đen lại đây đem một chồng giấy nợ bày ra trước mặt tôi, tôi biết hết thảy đều đã không kịp nữa rồi, liền nhìn bọn họ lấy đi mọi thứ do tự tay tôi lựa chọn cho căn nhà này, TV, rồi ngay cả những chiếc cúp tôi đặt trong ngăn tủ mấy người đó cũng không tha. Quần áo trong tủ đồ của tôi bị bọn họ lấy đi toàn bộ, cũng không biết hiện tại đã rơi vào tay ai."
"May mắn là không phải vẫn để cho cô một ngăn tủ sao."
"Là đồ trước kia áp đáy hòm, bọn họ căn bản không cố sức lật mở, mới lưu lại cho tôi. Nếu là trước kia, tôi căn bản không hiếm lạ mớ đồ này." Hà Hi ăn ngay nói thật, chính là trong lòng Tôn An Na lại đặc biệt bất bình, hận đến nghiến răng nghiến lợi, này là loại người gì vậy chứ, đúng là 'chu môn rượu thịt thối, lộ có đông chết cốt!' (*)
(*) Thuộc thơ của Đỗ Phủ, bản gốc là: Chu môn tửu nhục xú / Lộ hữu đống tử cốt... = Cửa son rượu thịt thối / Trên đường đống xương chết...: ý nói tầng lớp thượng lưu thì sống xa hoa, trong khi dân đen lại nghèo khổ, đói rách
Tôn An Na đã có thể tưởng tượng ra sự tình phát triển sau đó. Gã kia càng lún càng sâu, đền tiền xong lại không cam tâm cứ như vậy thu tay, kết quả không những thả bay tiền của mình, ngay cả Hà Hi cũng không buông tha.
"Vậy sao cô không đi đóng phim nữa, thù lao phim trước kia của cô ít nhất cũng có mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn, tùy tiện liền có thể kiếm trở về mà."
Chiếc đũa trong tay Hà Hi nhẹ nhàng buông xuống, mọi chuyện trước đó đều không thể làm nàng dao động, nhưng giờ phút này nàng không có cách nào khống chế cảm xúc của chính mình.
"Cô nghĩ rằng tôi không nghĩ tới việc cô nói sao."
...
"Nói mau nói mau, đừng dừng ở chỗ này, tôi...... Chờ tôi một chút, tôi đi pha ly trà cái đã, chờ tôi trở lại cô hẵng nói tiếp." Tôn An Na hận bản thân không có phân thân chi thuật, một bên đi pha trà, một bên ở trong này nghe Hà Hi nói tiếp.
Nàng ở trong ngăn tủ tìm thấy một trái chanh coi như còn tươi, dùng dao nhỏ cắt thành lát, vắt vào trong nước, quay người lại chạy từng bước nhỏ đến trước quầy bar, nàng cũng không độc hưởng một mình, còn nhớ đưa cho Hà Hi một ly.
(Ed: này là pha nước chanh mà bản qt kêu pha trà, mấy bạn cứ tạm hiểu đó là trà chanh đi hen)
Bất quá điều không được hoàn mỹ ở đây chính là không có hạt dưa, bằng không cắn hạt dưa cũng rất có cảm giác.
Hà Hi thật vất vả nổi lên được chút cảm xúc liền bị một phen động tác của người kia đánh tan, nàng lấy tay bụm mặt hít vài hơi thật sâu, cơ thể cứng ngắc cũng được thả lỏng ra. Tôn An Na đang chờ nghe tiếp trọng điểm. Hà Hi bị ánh mắt dị thường lửa nóng của nàng nhìn chằm chằm, cảm giác giống như mình bị đục ra vài cái động.
"Cô nói cô tưởng lại tiếp tục đóng phim, nhưng lại không thể đóng phim, là vì nguyên nhân gì?" Tôn An Na không tiếng động hò hét, nói đi mà, nói đi mà, nói ra đi mà, có một câu nói sao ấy nhỉ, 'thẳng thắn giao cho, về nhà ăn mừng năm mới.'
Hà Hi cười lắc đầu, một bàn tay của nàng đụng vào tóc dài vén ra sau cổ, tóc từ khe hở ngón tay của nàng trượt xuống. Động tác này từ nàng làm ra liền đặc biệt quyến rũ.
"Từ rất nhỏ tôi đã bắt đầu đóng phim, tiếp , làm người đại diện nhãn hàng, đó đều là công lao của mẹ tôi, mẹ tôi là một người phụ nữ phi thường phi thường có thủ đoạn, bà ấy đem mọi hy vọng đều ký thác lên người tôi, hy vọng tôi có thể hoàn thành giấc mộng của bà ấy."
"Mẹ cô thật sự là Hà Chân Chân?" Từng một lần là ngọt tỷ nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, trong cái thời chưa có filter cũng chưa có photoshop, khuôn mặt như trứng gà cùng đôi mắt to tròn trở thành tình nhân trong mộng của không ít nam nhân, nhưng ngày vui mấy chốc cũng chóng tàn, mới nổi tiếng không bao lâu liền biến mất không thấy tăm hơi.
Rất nhiều năm sau đó mới có người bắt đầu đề cập đến cô ấy, nhưng nữ nhân thần bí đó căn bản lại như chưa từng tồn tại, liền chỉ có một chút bát quái linh tinh cho biết rằng cô ta có một đứa con riêng.
"Cô đoán không sai."
Tôn An Na có một dự cảm bất tường, nàng giống như đã biết rất nhiều, không, hẳn là Hà Hi đã nói ra những điều vượt qua phạm vi mà nàng nên biết. Có một âm thanh mỏng manh ở trong đầu vang lên nhắc nhở nàng, nếu mi là một người thông minh thì nên lập tức dừng lòng hiếu kỳ lại đi.
Nhưng Tôn An Na là loại người nào a, lòng hiếu kỳ của nàng đều đã toát đầu ra rồi nào có đạo lý thu hồi lại chứ!
"Ngọn núi mà cô dựa vào thật sự là Vinh lão hả?" Tôn An Na hơi chút nhích người về trước, trong lòng nàng nghĩ nếu Hà Hi đối với chuyện này không muốn nàng hỏi tiếp, nàng sẽ không hỏi.
Nhưng mà, Hà Hi vĩnh viễn đều ra ngoài dự đoán của nàng.
Hà Hi gật đầu thừa nhận. Bao nhiêu năm rồi có bao nhiêu người chỉ thiếu muốn gửi thiệp mời cho Hà Hi, thảo luận bối cảnh của Hà Hi. Tôn An Na cũng không biết mình có phải là người may mắn nhất hay không, cư nhiên có thể nghe được đương sự chính mồm thừa nhận.
"Thời điểm hắn chết cô mới 16 tuổi, hắn sẽ không cầm thú đến nỗi xuống tay với cô đi?"
"Ông ta có nghĩ tới, nhưng mà cô cũng biết, không có cơ hội, bất quá khi ông ta còn sống vô cùng nuông chiều tôi là thật, mỗi bộ phim tôi đóng ông ta đều thay tôi thẩm định qua, vinh quang trước kia của tôi đa số đều là do ông ta cho. Cũng có lần tôi cảm thấy ông ta coi tôi là con gái nên mới nuông chiều tôi như vậy. Có một đợt là sinh nhật của tôi, ông ta ở trong nhà mở tiệc ăn mừng cho tôi, có một người đến muộn một chút, Vinh lão ở trước mặt mọi người, muốn người kia quỳ xuống dưới chân tôi nhận sai."
Sau đó thì sao?
"Vinh lão vẫn rất kiêng kị người nọ, sợ hắn cánh cứng rồi sẽ lấy mất vị trí của ông ta, ông ta ngoài sáng muốn cho tôi mặt mũi, trong tối lại muốn cho người nọ hạ uy, thuận tiện kinh sợ những kẻ khác, nhưng ông ta không ngờ được bản thân sẽ không sống được bao nhiêu năm, ngay khi ông ta vừa chết, chính là người nọ lên làm đương gia......".
Tôn An Na nuốt xuống nước miếng, giờ phút này khóe miệng Hà Hi mang theo mỉm cười, mặt hơi giơ lên, dùng ngữ điệu thoải mái kể lại câu chuyện cũ quỷ dị, quá mức bình tĩnh, càng bình tĩnh, lại càng không tầm thường.
"Người nọ chính là đương gia hiện tại? Hắc ca kia sao?"
Hà Hi gật gật đầu, nói: "Tôi cùng X Ngu ký hợp đồng là khế ước bán mình, hắn làm chủ, hắn sẽ khiến cho tôi cả đời không thể xuất đầu, cũng bởi vì dạng này tôi mới khẩn cấp tìm người kết hôn. Vì chuyện kết hôn này, tôi hoàn toàn trở mặt với hắn, càng đừng nói sau này sẽ còn gặp lại."
"Cô thật xong đời rồi."
"Cũng không phải không có cơ hội, hắn nói tôi còn có cơ hội trở về."
"Khẳng định không phải là cơ hội tốt gì. Hắn muốn thân thể của cô?"
"Kia cũng không phải, hắn thích nam nhân, bí mật này số người biết được không nhiều lắm, hôm nay tôi nói cho cô, cũng không sợ cô nói ra ngoài." Hà Hi mỉm cười, để Tôn An Na không rét mà run, tuy rằng số lần cười của Hà Hi không nhiều lắm, nhưng từ lúc ăn mì bắt đầu, Hà Hi mỗi lần cười đều sẽ có thâm ý khác.
"Đừng làm tôi sợ, tôi nhát gan lắm, chịu không nổi dọa. Hắn không phải muốn người của cô, lại coi trọng cô cái gì, muốn cô đem tiền đều đưa cho hắn?"
"Hắn muốn tôi quỳ từ trước cổng lớn công ty, lết đến tầng lầu chỗ văn phòng của hắn, chỉ cần tôi làm được, hắn có thể không lại trở ngại tôi nữa."
Tôn An Na á khẩu không trả lời được, nàng hoài nghi tai mình nghe lầm, loại điều kiện này, còn không bằng gọi người đi tìm chết.
Hà Hi nói: "Hiện tại cô hẳn có thể biết được tình cảnh của tôi." Tay nàng đột nhiên đặt lên mu bàn tay của Tôn An Na, thân thể Tôn An Na theo bàn tay bị tiếp xúc mà bắt đầu cứng ngắc, cuối cùng thân thể nàng biến thành tảng đá.
"Na Na, tôi tin tưởng cô. Không nghĩ tới ở thời điểm tôi nghèo túng nhất, tôi có thể gặp được tri kỷ như cô vậy, không sớm không trễ, liền đúng lúc này." Hà Hi vừa cười, Tôn An Na đầu gối như nhũn ra phát run, nàng vừa rồi tưởng sai rồi sao, bỗng dưng vi diệu có một loại dự cảm xấu.
"Cô muốn nói cái gì? Không nên hỏi vay tiền của tôi, tôi cũng chỉ là một kẻ nghèo kiết xác mà thôi, mỗi tháng tôi còn phải trả tiền tín dụng hơn một vạn đồng nữa cơ." Làm người không thể quá tùy tiện, nhất là ở vấn đề tiền bạc này, nếu có người hỏi Tôn An Na vay tiền, trừ phi là vay nặng lãi, nếu không thì miễn khai hộ khẩu. Tôn An Na chỉ biết hung hăng chửi thầm, bao gồm quần áo của người nọ lẫn chuyện nàng ta xảo trá như nào, hỏi vay tiền một người nghèo, mất hết lòng tự trọng rồi sao?!
"Không phải tiền. Là chuyện quay phim. Cô không thể rời khỏi đoàn phim, tôi không thể chấp nhận người khác, tôi không nghĩ...... không nghĩ bị nam nhân chà đạp thân thể của tôi...... Na Na, nếu thật sự muốn quay loại phim này, tôi chỉ nghĩ hợp tác với cô thôi." Nàng kích động cầm hai tay Tôn An Na, rất nhỏ run rẩy đưa đến trên người Tôn An Na, cũng xúc động lòng của nàng ấy.
"Cám ơn." Tuy rằng công tác của nàng bị gọi là 'Loại phim này', nhưng được một Đại minh tinh nói nàng thầm nghĩ chỉ muốn hợp tác với mình, nghe xong câu đó, Tôn An Na đều muốn lâng lâng.
Hà Hi nghe thế vui vẻ lên hẳn, còn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nàng thậm chí còn lóe nước mắt, "Na Na, cám ơn cô."
"Không cần không cần." Tôn An Na vẫn duy trì tâm tình tốt đẹp ấy, mặc dù phải ngồi xe hơn một giờ đồng hồ, cộng thêm đi bộ nửa giờ mới về tới phòng trọ nàng đang thuê, nhưng tươi cười trên mặt nàng vẫn chưa từng biến mất.
Nàng muốn tìm một cơ hội nói cho Hà Hi biết, Tôn An Na đã từng ở trong mộng kêu muốn biến thành Hà Hi, giống Hà Hi xinh đẹp như vậy, nổi danh như vậy, quay phim điện ảnh mà mình thích, sau đó sẽ bị đèn flash vây quanh, tìm một bạch mã hoàng tử vừa đẹp trai vừa có tiền kết hôn, tổ chức một hôn lễ cực kỳ long trọng để cho mọi người trên toàn Trung Quốc có thể nhìn đến......
Vì giấc mộng này mà nàng thi vào học viện điện ảnh, đi làm diễn viên, chẳng qua mệnh của nàng không được tốt như Hà Hi, còn không có bay lên liền đã ngã bầm dập trên mặt đất, nhưng dưới đáy lòng, nàng vẫn hâm mộ Hà Hi, còn có ghen tị.
Mà nay, được người trong lý tưởng nắm lấy tay, còn nói với nàng mấy lời êm ái như thế, nàng liền cao hứng đến không còn là chính mình, giống một cái khinh khí cầu bị bơm đầy hơi, lập tức liền muốn bay đến giữa không trung.
Bùm.
Khinh khí cầu của nàng đang bay ở không trung đột nhiên nửa đường nổ mất.
Nàng từ trong mộng tỉnh lại, mạnh mẽ ngồi dậy, tươi cười nơi khóe miệng đọng lại chuyển thành kinh ngạc.
Nàng dám khẳng định rằng mình bị Hà Hi tính kế.
Hà Hi thổi cho nàng bay lên, quên mất luôn bản thân mình là ai, làm sao xứng với việc được một đại minh tinh như nàng ta thiệt tình đối đãi, cố tình bản thân còn rất ngốc nghếch, đến nỗi quên mất cái gọi là sự thật này.
'Biểu tử vô tình, con hát vô nghĩa', lúc này nàng mới sực nhớ tới câu tục ngữ này, nàng không hợp làm một biểu tử (gái điếm), nhưng thật ra, Hà Hi lại là một con hát phi thường đủ tư cách.
_____________________
Ed: Dò trong từ điển Hán - Nôm, 'biểu tử' có nghĩa là làm gái điếm. Tra thêm một chút, mình biết được một thông tin mới là:
"Trong văn học, người Tàu gọi các cô làm nghề xướng ca là kĩ nữ. Kĩ nữ nguyên nghĩa chỉ là người con gái làm nghề ca xướng, múa hát. Chữ kĩ (bộ nữ) của tiếng Hán được ta đọc Nôm thành đĩ. Kĩ nữ của Tàu trở thành Con đĩ của ta. Kĩ nữ và con đĩ là hai chị em ruột. Con đĩ ngày xưa chỉ có nghĩa là người con gái làm nghề hát xướng chứ không phải là con đĩ làm nghề bán dâm như ngày nay!"