Vô Danh Đại Lục

Sắc lệnh ban ra đã được một tuần, trước ngày tiên tri dự đoán 3 ngày.
Thành Vitas, tổng hành dinh của Giáo Hội. Giám mục Bernado chạy lăng xăng giữa đống giấy tờ. Ông vội vã gom một xấp tài liệu rồi bước vào giáo đường.
- Thánh John, lời tiên tri đã trở thành sự thật, dòng Aether của thành Vitas đang rối loạn, trong vài ngày nữa, kẻ đó sẽ xuất hiện, ngay trong thành phố này.
Thánh John ngồi ở chiếc bàn giấy cổ, gương mặt già đầy những vết hằn của thời gian, trên tay ngài là một phong thư, đóng dấu ngôi sao 7 cánh.
- Tin tức lan nhanh thật, hội pháp sư đã hứa sẽ đến giúp chúng ta, chắc các hội khác cũng đến thôi...
Giám mục Bernado khẩn trương đề nghị:
- Thế tôi sẽ tập hợp các giáo sĩ, chuẩn bị hỗ trợ chiến đấu...
John giơ tay, ngắt lời vị giám mục trẻ tuổi:
- Không, chúng ta sẽ không đấu – trước khi nhìn rõ chân dung kẻ đó.
Bernado sững sờ, rồi chợt hiểu ra, thở dài:
- Vâng, xin thứ lỗi cho sự non trẻ của tôi.
Vị thánh già mỉm cười hiền hậu, nhưng ánh mắt ông lại như một hố sâu không đáy. Ông nghĩ gì, không ai biết, chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
- Không sao, thời gian sẽ giúp cậu trưởng thành, việc cần làm bây giờ là đợi xem họ sẽ làm gì.
Sắc lệnh nhanh chóng được ban hành, toàn bộ giáo sĩ tập trung ở thành Vitas, nhưng không được để lộ thân phận, không được manh động, chờ sắc lệnh tiếp theo...
Cùng lúc đó, trên cả đại lục, từ bốn phương tám hướng tới thành Vitas, vô số dòng người như những con kiến chen chúc thành hàng, cùng đổ về nơi đây với tốc độ chầm chậm.
Không khí khẩn trương vô cùng.
...
Mười ngày sau.
Tại khu rừng phía tây đại lục, nơi màu xanh của cỏ cây ngự trị tất cả.
Rừng nhiệt đới sở hữu thảm thực vật vô cùng phong phú, với những cây dây leo chằng chịt và các loài cây cỏ to lớn. Tất cả tạo nên khu rừng kín bưng huyền bí, ẩm ướt và nguy hiểm
Nằm ngay cổng vào khu rừng rộng lớn này là một ngôi làng nhỏ, bên sông Melinau với dãy núi đá vôi làm nền, Mulu village – một ngôi làng nhỏ của tiên tộc (elf), gồm nhiều căn nhà dài theo kiểu nhà truyền thống của thổ dân địa phương. Đúng theo nghĩa đen, nhà dài là những căn nhà đủ dài để cho tất cả thành viên của một cộng đồng – thường là người một làng – sống với nhau dưới cùng một mái nhà. Nhà dài trông cũng giống nhà sàn của các dân tộc miền núi. Sàn nhà bằng gỗ, cách mặt đất hơn một mét, trần và mái nhà cao, hiên nhà rộng giúp nhà luôn thoáng mát trong cái nóng ẩm của khí hậu nhiệt đới.
Mỗi căn nhà ở đây thường có một ban công gỗ đủ rộng để thoải mái ngồi hóng gió thổi lên từ sông Melinau. Nhìn sang bên kia, có thể trông thấy những rặng núi sừng sững – loại núi đá vôi đặc trưng của vùng này. Còn màu xanh của rừng thì dĩ nhiên có thể thấy từ khắp bốn phương tám hướng.
Trên một ban công nhỏ, cô gái với gương mặt trái xoan tỉ mỉ đan từng mảnh chỉ nhỏ thành một cái áo trẻ em xinh xắn, gió khẽ thổi, mái tóc vàng óng của cô bay bay dưới những hạt nắng nhẹ, cùng sự lấp lánh của dòng sông, tạo ra khung cảnh có phần lung linh mà lại bình dị.
“Merlin... Merlin...” Giọng trẻ con lanh lảnh vọng lên từ dưới tầng lầu.
Cô gái dừng tay đan, mỉm cười nhìn ra chỗ cầu thang xoắn, ở đó có một cô bé chừng mười một mười hai tuổi đang tất bật chạy lên, mồ hôi trượt xuống trên bờ má trắng hồng, trông đầy sức sống.
“Chuyện gì thế Shirel !?”
“Ling, anh hai trở về rồi, mọi người đang tụ tập ở cổng làng, có vẻ giận lắm, chắc họ sẽ đánh anh ấy mất, chị mau ra xem sao đi....” Cô bé gấp gáp khoa chân múa tay chỉ trỏ một hồi, sau đó chạy biến.
Merlin thoáng kinh ngạc, vội vàng buông xuống bó đan đuổi theo sau.
...
“Thằng phản bội, mày còn có mặt mũi vác xác về làng sao !?”
“Làm mất danh dự của tiên tộc, bán mình cho loài người hèn hạ, mày còn trở về đây làm gì !?”
Trước cổng làng, một thanh niên trẻ chậm chạp lê bước, thỉnh thoảng khó khăn né tránh những mảnh rau củ quả bay qua bay lại trước mặt mình, nhưng lại không né được mấy quả trứng thối sau lưng. Một tay hắn bị cụt tận gốc, có vẻ là chỉ vừa mới được băng bó sơ qua, tay còn lại đưa lên gạt gạt lòng đỏ của quả trứng đã bết vào mái tóc, hắn lại lầm lũi tiến bước.
“Dừng tay.”
Merlin vội vàng chạy tới, đỡ lấy chàng trai, hắn có vẻ như đã kiệt sức, ngã vào người cô, làm thân hỉnh nhỏ nhắn có chút loạng choạng, khó khăn lắm mới ổn định lại được. Cô bé Shirel ở một bên muốn đỡ lấy tay hắn, nhưng chỉ năm được vào khoảng không, lúc này mới chú ý đến một tay hắn đã cụt gốc, thế là òa lên khóc.
Tiếng khóc này nhất thời át đi tiếng thóa mạ xung quanh, cũng dừng luôn cơn mưa hoa quả đang được người bên đường biểu diễn.
“Lâu lắm không gặp, Merlin, em gầy đi thì phải !” Ling miễn cưỡng cười đáp, cố gắng để đầu mình nghiêng ra, tránh cho trứng thối bết trên tóc làm bẩn mái tóc vàng óng của em gái.
“Sao lại thành ra thế này !?” Merlin xót xa nói.
“Haha... gặp chút chuyện. Về nhà rồi hẵng nói. Mà... anh vẫn có nhà đấy chứ !?” Ling đáp.
“Bọn em lúc nào cũng chờ Ling trở về !! Luôn luôn là nhà của anh.” Shirel vừa khóc vừa mếu máo đáp.
...
“Đi rồi !?”
“Thằng phản bội đó phải tích phúc mấy đời mới có em gái như cô Shirel, vậy mà năm ngoái nó bỏ đi để cô ấy suýt chết !”
“Đúng đó, nếu không phải có anh ngốc...”
Tiếng xì xào bàn tán vẫn còn vang vọng
...
Nửa nằm nửa ngồi trên ghế gỗ sần sùi, Ling thở ra mấy hơi dài mệt mỏi.
Là một thanh niên tiên tộc có lý tưởng , ngày ngày ngắm nhìn đồng bào của mình chui rúc trong rừng sâu, săn bắt hái lượm, so sánh với thế giới phồn hoa của con người bên ngoài kia, hắn cảm thấy mình cần làm chút gì đó. Bởi vậy năm mười tám tuổi, vừa làm lễ trưởng thành, hắn đã rời làng lăn lộn, cuối cùng trở thành một lính đánh thuê cho thương hội.
Nếu nói đến thế lực nào có tầm ảnh hưởng nhất đến thế giới này, ngoại trừ giáo hội, phải kể đến thương hội. Đừng tưởng thương nhân chỉ biết đếm tiền, bọn họ có thể sử dụng đồng tiên như một ma thuật, hấp dẫn cả trăm ngàn người lính thiện chiến từ các công hội khác bán mạng cho họ. Làm lính đánh thuê của thương hội thì tiền lương có được gấp 3-4 lần ở nơi khác.
Ling muốn kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến mức có thể tự mua ình một vùng đất của thương hội sau đó tặng cho dân làng rời đến sinh sống, kết thúc những tháng ngày chui rúc trong rừng, kém văn minh, chậm phát triển.
Mọi sự đã vô cùng thuận lợi được một năm nay, với tài năng của mình, Ling nhanh chóng trở thành một phân đội trưởng, lãnh đạo cả trăm người khác, và cũng có một chân trong nhiệm vụ cao cấp nhất của thương hội lần này.
Tiếp xúc và bắt giữ kẻ đến từ thế giới khác.
Nào ngờ thất bại đến quá nhanh chóng. Bản thân thì cụt tay, một tiên tộc cụt tay – không thể bắn cung nữa chính là hàng phế thải, thương hội dĩ nhiên không cần, vậy là hắn bị cách chức, đuổi về quê. Cách làm của thương nhân chính là như vậy, máu lạnh vô tình.
Hoài bão cũng tốt, lý tưởng cũng tốt. Nếu thành công thì sẽ lưu danh muôn thủa, trở thành vĩ nhân, nhưng nếu thất bại, chính là tên khốn đã đi ngược lại thời đại, đi ngược tổ huấn gia quy, không biết tự lượng sức, chết không đáng tiếc.
Tiên tộc bài ngoại, hắn lại đi làm thuê cho con người. Kết quả sau khi trở về hắn cũng đoán được phần nào, chỉ là... hắn cũng chẳng còn nơi nào để đi cả.
...
Ngồi bên cạnh nhẹ nhàng cẩn thận thay đi lớp vải nhuốm máu bọc quanh gốc cánh tay của anh trai, Merlin lặng yên lắng nghe lại một lần tất cả những giấc mơ, hoài bão ấp ủ của hắn. Shirel dùng đôi tay nhỏ xíu của mình bóp chân cho hắn, cảm thán bắp chân của anh trai thật cứng, không mềm như Merlin, muốn dùng những câu hỏi ngô nghê ấy xua đi sự mệt mỏi của hắn.
Hai cô em gái không nói chuyện, không khí có vẻ trầm lắng, Ling chỉ đành độc thoại, hắn kể rất nhiều, nói liên hồi giống như một cái máy phát.
“Lại nói, lúc đó tương đối hỗn loạn, mọi người cũng biết đấy, hiệp hội thương nhân của bọn anh quân số lúc nào cũng đông nhất, chỉ có điều không được tinh nhuệ như các công hội khác, lúc hỗn chiến sảy ra, chưa được một lúc đã chết quá nứa, tất cả bỏ chạy tứ tán, chỉ còn mình anh ở lại cố gắng nhìn ra...”
“Hiệp hội pháp sư và giáo hội thi nhau gọi thần chú, khiến cả góc phố nổ tan thành tưng bừng, phía hội hiệp sĩ thì quần ẩu với công hội đạo tặc, còn hiệp hội cung thủ đa phần chỉ đứng nhìn, chẳng biết bọn họ nghĩ gì.”
“Anh liều mạng bay lên, cuối cùng cũng nhìn thấy trung tâm quảng trường, mọi người biết không, đáng lẽ lúc đó anh đã chết rồi, một gã pháp sư đã nhìn thấy anh, hắn đang niệm chú dở miệng, có lẽ chỉ một đòn thôi là anh chết tốt.”
“Chẳng biết trời thương thế nào, đúng lúc đó thì khói bụi tan hết, chân dung kẻ ấy hiện ra. Tất cả cùng ngừng tay sững sờ, anh cũng há hốc mồm luôn... kẻ trong lời tiên tri sẽ xuất hiện ở quảng trường thành Vitas lại là...”
“Trời đất ạ, đó là một bé gái.”
Hai cô em gái cũng ngừng lại ồ lên. Các hội trưởng công hội cùng thống nhất tiêu diệt kẻ ngoại lai có thể khiến thế giới mất cân bằng này, đây là đại sự ngàn năm mới có của cả đại lục, tin tức về những gì liên quan đến kẻ đó có lẽ lây lan còn nhanh hơn bệnh truyền nhiễm. Ai cũng gọi kẻ đó là “hắn.” Thế mà cuối cùng lại thành một bé gái !?
Ling nhìn quanh, sau khi hài lòng với thái độ người nghe, bắt đầu kể tiếp.
“Thật sự là không ai tin được. Trong lớp khói bụi do thiên thạch giáng xuống quảng trường, chỉ có một bé gái. Hồi đầu tất cả còn tưởng mình hoa mắt, nhưng sau khi một tên cung thủ bắn thử một mũi tên dò xét, mọi người mới biết mình sai lầm rồi.”
“Đứa bé đó, tóc đen, mắt đen, cổ áo vắt chéo, liền với với tới tận đầu gối, ống tay áo thì rộng thùng thình, nhìn khôi hài hết sức, anh cũng chưa thấy ai ăn mặc lạ đời như vậy bao giờ. Nhưng cũng với hai ống tay áo ấy, nó chỉ vung lên một cái, mũi tên của cung thủ kia đã tan thành bột phấn. Sau đó ánh mắt nó thay đổi, dường như đã coi tất cả mọi người xung quanh là kẻ địch, thế là chiến đấu nổ ra.”
“Gọi là chiến đấu cũng không đúng, phải gọi là đơn phương đồ sát. Quanh người bé gái ấy xuất hiện chín thanh đoản kiếm nhỏ, dài chừng này... chừng này nè, quỷ dị là không hề có chút năng lượng nào nâng đỡ, cả chín thanh vẫn trôi nổi quanh người nó như đàn cá vậy. Nó vừa mới phất tay một cái, đầu của chín vị hiệp sĩ đã rời khỏi cổ, lạy thánh Saker, bộ giáp của bọn họ là Aeris, sản phẩm đắc ý nhất của hội thợ rèn đấy, vậy mà còn chưa kịp nhìn thấy bóng kiếm đã bị chém như đậu phụ.”
“Sự việc quá nhanh, không ai kịp nhìn ra cái gì, chỉ thấy máu phun như người ta đào được mạch nước ngầm vậy, pháp sư chưa kịp niệm chú, cung thủ chưa kịp căng tên, đạo tặc không kịp ẩn núp, tất cả cứ thế mà chết đi, chết rồi cũng chẳng hiểu tại sao mình chết. Tất cả chỉ còn là một hồi hỗn loạn, quả thật như địa ngục. Một tay của anh cũng mất đi lúc này, thành thật mà nói, lúc đó anh cũng chỉ biết liều mạng chạy trốn, đến lúc an toàn rồi mới biết mình thiếu mất một cánh tay. Máu đỏ thấm ở quảng trường nghe nói ba hôm sau rửa vẫn không hết được. Các công hội đều bị thiệt hại quá nửa tinh nhuệ. Duy chỉ có giáo hội lại không sao, ngày hôm sau, bọn họ tuyên bố đứa bé gái ấy là thánh nữ của bọn họ, không phải là kẻ ngoại lai !? Mọi người thấy có tin được không !?”
“Đúng, anh cũng không tin, nhưng lúc đó giáo hội người đông thế mạnh, tất cả đành câm nín không ai dám nói gì. Anh cũng đành theo đội của mình trở về, giờ nghĩ lại vẫn thấy giận sôi cái đám giả thần giả thánh đó...”
...
Lạch cạch...
Tiếng những cây gỗ nhỏ lăn đều trong kho cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người. Từ trong kho, một thanh niên vóc dáng khôi ngô bước ra.
Thanh niên này có nước da hơi ngăm ngăm đen, mái tóc hung đỏ vì cháy nắng lâu ngày, đặc biệt với một vết sẹo mờ mờ nơi khóe mắt, cùng sự lạnh nhạt, kiên nghị không hợp với tuổi. Thấy hắn bước ra, Merlin thu lại vẻ mặt buồn buồn, cười nhẹ nói:
Người câm, về rồi đấy à !?”
Thanh niên nọ chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng, trước khi đi liếc nhìn Ling một cái làm hắn đột nhiên sinh ra cảm giác phiền muộn khó tả.
Nhìn bóng lưng anh ngốc đi khuất, Ling mới hỏi:
“Ai vậy !?”
“Một con người, nửa năm trước đi lạc vào rừng này, hình như bị khuyết tật, không thể hiểu được ngôn ngữ của chúng ta nên em giữ anh ta lại làm việc vặt trong nhà luôn. Dẫu sao anh cũng không ở nhà, thỉnh thoảng em làm một số việc nặng thật rất mệt.” Merlin từ tốn giải thích.
“Con người à !?” Ling nhíu mày. Làng của họ trước giờ rất bài ngoại, trước đây hắn rời làng gia nhận hội thương nhân làm lính đánh thuê đã vấp phải sự phản đối gay gắt vô cùng. Trong mắt dân làng, con người là một đám nham hiểm xảo trá, luôn phải tránh xa để giữ được tâm tĩnh lặng, ấy vậy mà lại có con người sống ngay trong làng !?
Như nhìn ra nghi vấn của Ling, Merlin nhẹ giọng nói:
“Anh ta từng cứu em.”
“Cứu em !? Em làm sao mà phải cứu !?” Ling nghi hoặc hỏi. Trông Merlin tuy hơi hư nhược yếu ớt, nhưng vẫn khỏe mạnh vô cùng.
“Một năm trước, lúc anh rời làng, em chạy theo muốn khuyên anh ở lại, nhưng mà sảy chân trượt xuống dốc Nibehelm. Anh cũng biết, dưới dốc đó toàn hung thú bị dân làng xua xuống, con nào cũng hung dữ vô cùng. Lúc em tỉnh lại thì trước mặt đã có một con ếch Arent biến dị, to bằng hai người trưởng thành, nó há mồm ra đủ để nuốt sống em ấy chứ. Thế mà lúc đó người câm đi ngang qua, tiện tay rút một cây gậy sắt chỉ vào mắt con ếch, rồi chỉ nghe đoàng một cái, mắt con ếch Arent nổ tung rồi lăn ra chết giấc...”
“Cái gì !? Anh ta là ma pháp sư à !?” Ling ngạc nhiên nói. Ma pháp sư không ở trong học viện hay thành thị lớn nào đó, lại chạy vào trong núi – rất hiếm thấy.
“Em không biết, không thấy ma pháp nguyên tố dao động.” Merlin nhún vai đáp.
“Vậy chẳng lẽ là cung thủ !? Chưa nghe thấy loại cung tên nào bằng sắt mà lại mạnh mẽ như vậy bao giờ !?” Ling lẩm bẩm.
“Không phải cung đâu Ling, thanh sắt đó giống cái này nè...” Shirel lấy ra một chạc cây hình chữ L, nhanh nhảu đáp, rồi ngẫm nghĩ một chút, sau đó bổ sung:
“Với cả, hình như trên đó còn có chữ nữa, có phải là ma pháp khí không !?”
Ma pháp khí là những vũ khí đặc biệt, được coi là những vũ trang mạnh nhất của nhân loại, sản xuất bởi công hội thợ rèn, giá cực đắt đỏ, thường chỉ có hội thương nhân mới mua được. Trên đó thường khắc những đoạn ma pháp ký tự nhỏ, thay cho quá trình niệm chú của ma pháp sư khiến cho chiến sĩ cũng có thể sử dụng được vài ma thuật đơn giản hỗ trợ chiến đấu. Trước đây Ling cũng có một cái, nhưng sau khi bị cách chức, đã bị tịch thu.
“Ồ, chữ gì vậy !?”
“Không biết, chữ này em chưa học hay sao đó. Đừng chê em ngốc, Merlin cũng không đọc được.” Shirel lấy ra một tờ giấy sần sùi, rồi dùng bút lông chim, nhúng vào một lọ nhựa cây đặc biệt, cố gắng vừa nhớ vừa vẽ:
CHDCND VN – 008
Chữ khá méo mó, nhưng kể cả không méo, Ling cũng không thể đọc được. Merlin nói:
“Hình như là một loại văn tự cổ.”
“Không phải, văn tự cổ anh biết khá nhiều, không có loại nào như này. Chờ đã.... Đột nhiên xuất hiện, không có dao động ma pháp, cách không giết người... nếu anh đoán không sai...
Linh vừa phủ nhận vừa lẩm bẩm, sau đó khuôn mặt căng thẳng lên rồi chuyển thành hưng phấn, cuối cùng vội vàng đứng lên:
“Anh có việc gấp phải trở về công hội.”
“Khoan, tay của anh vẫn chưa tháo băng mà !?” Merlin ngạc nhiên nói.
“Không quan trọng. Việc này rất gấp. Có lẽ lúc anh trở về sẽ mang ọi người một niềm vui bất ngờ.” Ling đặt bàn tay độc nhất lên vỗ vỗ vai em gái, mỉm cười sán lạn rồi mất hút sau cánh cửa.
Bước chân thoăn thoắt rời khỏi khu rừng, Ling cười rộ lên, hưng phấn khó tả.
...
Đêm hôm đó, lúc mọi người trong làng đã chìm vào giấc ngủ. Cảnh vật yên tĩnh đệm vài tiếng côn trùng kêu ngày nắng nóng, một bóng người nhẹ nhàng bước chân, chỉ loáng một cái đã mất hút sau bụi cây.
Vóc người cao lớn, bước chân trầm ổn. Anh ngốc xuyên qua hàng loạt bụi cây như một con báo linh hoạt, cho tới bên bờ thác nước trống trải, hắn mới dừng lại, đứng yên ở đó chừng mười phút.
Sau đó, cảm giác chắc chắn không có ai theo dõi, hắn mới rút ra trong người một tấm thẻ nhỏ, trên đó hiện mười chữ số la tinh thường thấy, nhanh chóng ấn dãy mật mã đã thuộc nằm lòng.
Xoẹt.
Không gian gợn sóng, cảnh vật méo mó từng đợt. Cho đến khi mọi thứ bình thường trở lại, trước mặt hắn đã có một chiến binh thép đang bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Rất rõ ràng, một con rô bốt. Chỉ có điều toàn thân robot này đầy vết nứt vỡ chằng chịt, cánh tay trái cũng đã cụt gốc, để vài cái dây điện thòng lòng ra rất thiếu thẩm mỹ. Mặc kệ tất cả những điều đó, khoang điều khiển vẫn hoạt động ngon lành, cửa mở ra, anh ngốc nhún chân một cái đã an tọa trong khoang.
“AI, tình hình sửa chữa thế nào !?” Anh ngốc nói.
“Xin chào sĩ quan Trung Thành. Xác nhận câu hỏi, trả lời : Đã được 63%” Trong khoang điều khiển vang lên giọng trả lời, đều đều mà vô cảm.
“Sao lại chậm như vậy !?”
“Xác nhận câu hỏi , trả lời: Tôi đã sử dụng hết tài nguyên và linh kiện thay thế. Kiến nghị: cậu nên thống trị thế giới này để thuận lợi cho việc tìm kiếm.”
“Không có hứng thú.” Anh ngốc bĩu môi đáp.
“Xác nhận, bỏ qua đề nghị. Câu hỏi: đã nạp thêm từ mới, cậu có muốn học không !?”
“Để sau đi, giờ tôi chẳng có tâm trạng đâu mà học.” Anh ngốc bất đắc dĩ đáp. Đến thế giới này đã được một năm, nhưng lại mù tịt về ngôn ngữ, hắn phải học thêm mỗi tối mới có thể nghe hiểu những câu đơn giản, thiên phú học chữ của hắn quả thật không tốt lắm. Căn bản chữ ở đại lục này quá khó nhớ, toàn giun với dế như của Laos, đúng là làm khó hắn. Nếu không phải có hệ thống của AI trợ giúp, mười năm nữa hắn cũng chẳng học được ba câu. Trong làng hắn đành giả ngu ngơ cho qua chuyện, vì thế mà trở thành người câm.
“Xác nhận, bỏ qua đề nghị. Câu hỏi: vậy cậu muốn làm gì bây giờ !?”
“Lúc chiều tôi nghe được một số thứ khá hay ho. Có vẻ như cô ta cũng đã tới thế giới này !” Anh ngốc cười lạnh đáp.
“Xác nhận. Kiến nghị: Cậu nên thống trị thế giới này, rồi dùng lực lượng của nó đuổi giết cô ta .”
“Không có hứng thú” Anh ngốc tiếp tục bĩu môi.
“Xác nhận, bỏ qua đề nghị. Câu hỏi: vậy cậu muốn làm gì bây giờ !?”
“Cậu đã kiểm tra xong thành phần của thế giới này chưa !?”
“Xác nhận, đã hoàn tất”.
“Vậy, có thứ năng lượng nào như linh khí không !?”
“Xác nhận, không có trong dữ liệu.”
“Vậy thì tốt rồi ! Người của tiên giới muốn sống và tu luyện cần có linh khí hỗ trợ. Thiên hậu của tiên giới thì sao chứ !? Mất đi thứ năng lượng đó thì cô ta chỉ là cái điện thoại không bộ sạc. Dù có hiện đại thế nào, lúc hết pin cũng chỉ còn là cái vỏ vứt đi mà thôi !” Anh ngốc cười nói.
“Xác nhận, cảnh báo: Dựa trên số liệu có được từ lần giao chiến trước, một cú đấm của cô ta có thể thổi bay vài ngọn núi, đủ để giết chúng ta 10768 lần. Cân nhắc theo thời gian một năm không thể nạp thêm linh khí, và số năng lượng thất thoát khi chống lại lực xé rách của không gian, một cú đấm của cô ta vẫn có thể hủy diệt vài ngọn đồi nhỏ, đủ để giết chúng ta 1235 lần. Kiến nghị: Cậu không nên đối đầu trực diện, nên thống trị thế giới này...”
Phật.
Ấn nút tắt loa, người câm ray ray trán, có phần bất đắc dĩ với cái máy thích lải nhải này, rồi gác chân lên bàn điều khiển, tựa lưng, dựa đầu vào ghế, thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui