Hình như sâu thẳm trong ký ức, vẫn còn nhớ...
Đó là những đoạn phim ngắt quãng, trước khi cô tới thế giới này.
Hư thiên điện, nằm ở trung tâm ba mươi ba tầng trời, nơi chúa tể của thiên đình cư ngụ, cô vốn là một nửa chủ nhân của nó, nhưng lúc này đây... chỉ có thể giương đôi mắt nhìn những cây cột nghiêng ngả, những mảnh ngói vỡ ầm ầm rơi xuống, khói bụi cũng không thể bốc lên, do những cơn gió mang theo linh khí luôn đem những gì ô uế nhất tẩy sạch.
Trên bục cao nhất của hư thiên điện, người đàn ông đó nằm dài một cách vô lực, đầu gối lên trên đùi cô. Cô ngồi giống như quỳ ở đó, tùy ý để hắn gác lên, một tay đặt tại tim hắn, không ngừng truyền thế giới lực của mình vào để ổn định thân thể đang ngày một rữa nát kia.
Hắn đã đến giới hạn.
Hắn không thể chịu được lâu hơn nữa. Thế giới lực không phải thứ mà bất kỳ sinh vật nào có thể chứa đựng trong người. Dù hắn đã có được thể chất siêu nhiên của long tộc đã tuyệt chủng, vẫn như cũ không cách nào cải thiện tình hình, chỉ có thể làm chậm đi quá trình vỡ nát đó mà thôi.
Hắn đã biết trước việc này, nhưng hắn vẫn cứ làm. Hắn vô cùng cố chấp, cũng vô cùng khát khao sức mạnh, hắn muốn đứng trên tất cả, nhưng không hề biết rằng, những kẻ đứng trên tất cả, vốn đã được xác định sẵn từ khi các đại thế giới hình thành rồi. Giống như bản thân cô, cũng giống như thiếu niên tóc bạc kia.
Gã từ từ tiến vào phòng, mái tóc màu trắng toát như tuyết phấp phới bay theo những làn gió mang theo linh khí thơm mắt. Đôi mắt màu vàng kim của hắn không còn sáng rực như thường lệ, mà thay vào đó là một màu vàng sẫm có vẻ mỏi mệt. Để đến được hư thiên điện, hắn đã dẫn dắt con người đánh phá qua ba mươi ba tầng trời không ngừng nghỉ, giết chết 108 vị thiên tướng gồm ba mươi sáu thiên canh, bảy mươi hai địa sát, hủy diệt sáu vị thánh nhân, cường ngạnh chống lại sự can thiệp vũ lực của tất cả những người tới từ các đại thế giới khác muốn tham gia đánh hôi chia phần. Hắn cũng là người vô cùng cố chấp, nhưng hắn có sức mạnh và khả năng để tiếp tục cố chấp, và theo đuổi tín niệm của mình tới mức điên cuồng. So sánh ra, người đàn ông đang nằm trong lòng cô và hắn, có phần khá giống nhau.
“Ngươi đã đến.... vua nhân giới.” Nằm trong lòng cô, hắn mở miệng yếu ớt nói, nhưng giọng điệu giống như cười khẩy, nhạo báng.
“Kết thúc rồi ! Vẫn còn muốn tiếp tục đánh sao !?” Thiếu niên tóc bạc nhìn hai người, trong đôi mắt kia chẳng tồn tại chút cảm tình gì, giống như mọi việc đều chỉ là gió thoảng mây bay.
“À, đánh chứ. Ta có sức mạnh để làm gì !? Không phải để đánh nhau sao !? Nếu như sức mạnh không dùng để chiến đấu, đàn áp hay thống trị, ý nghĩa tồn tại của nó sẽ biến mất !” Hắn đẩy bàn tay nhỏ bé của cô đang không ngừng truyền thế giới lực bảo vệ cơ thể ình ra ngoài, lảo đảo đứng lên, hai tay nắm chặt lại thành quyền, thế giới lực lại vận chuyển, linh khí liên tục tụ hội về làm ống tay áo rộng thùng thình kia bay phấp phới.
“Cả ngươi và thiên hậu cùng xông lên đều không phải đối thủ của ta lúc này. Hư thiên điện đã bị hạt ARK bao phủ, các ngươi không thể điều động linh khí tự nhiên được nữa. Cả thiên giới đang bị lực lượng của bọn ta phá hoại, thế giới lực của giới hoàng nhất thời không thể bảo vệ hai người, cùng lên... ngươi sẽ chết. Cô ta sẽ bị ta phong ấn vĩnh viễn.” Thiếu niên tóc bạc kia đối với những câu cô chấp của hắn vẫn không nề hà gì giải thích, vừa nói hắn vừa giang tay ra, linh khí của hư thiên điện như gió thổi quanh người hắn lập tức toán loạn, biến mất như chưa hề tồn tại.
Hắn cười nhạt, vung tay đấm mạnh sang bên cạnh một cái, hư không lập tức vỡ nát, một thông đạo hiện ra, thiếu niên tóc bạc nhìn thấy thế vội xông lên ngăn cản, hắn vung tay còn lại lên, cánh tay lập tức vỡ ra tan nát như đồ sứ bị đập mạnh, nhưng cùng lúc đó, một lực lượng hùng mạnh lan tỏa khắp hư thiên điện, nhất thời bao phủ xuống thiếu niên tóc bạc kia, giống như một nhà lao bằng lực lượng.
“Thiên đế nộ chấn, thức thứ tám – Chấn tù lung ! Ta cuối cùng cũng làm được, cái sức mạnh này... thật sự bắt chước không dễ tý nào !” Nhìn những mảnh vụn giống như thủy tinh vỡ ra từ cánh tay của chính mình, hắn mỉm cười lẩm bẩm.
Thiếu niên tóc bạc không nghe lời hắn giải thích, xòe tay ra, một cây gậy màu trắng như ngọc xuất hiện, hắn xoay tròn cây gậy quanh người tạo ra những vòng sáng hoa lệ, rồi ngưng tụ lực lượng vào đỉnh gậy, khiến nó sáng lên rực rỡ. Sau đó cánh tay thon dài kia cùng với cây gậy liên tục giáng xuống, đánh ra những cú như sấm sét rung động cả tầng trời thư ba mươi ba, khiến cả hư thiên điện run rẩy. Tù lung lực lượng của người kia sắp vỡ nát, cô thấy như vậy, vốn muốn xông lên gia cố lực lượng vào, nhưng lại bị hắn kéo lại.
“Hắn...sắp phá được !” Cô ngạc nhiên nói, giọng nói ngập ngừng, vì thân thể và trí óc như một đứa trẻ mười tuổi này, vẫn chưa quen với việc giao tiếp lắm. Nhưng cô biết việc mình cần làm, vẫn như trước tới giờ, trở thành tấm khiên vững chắc nhất che trở cho hắn. Bây giờ vẫn như cũ, cô vẫn muốn làm vậy.
“Không quan trọng !” Hắn cười cười, đưa cánh tay còn lại lên xoa đầu cô. “Kết thúc rồi, sớm hay muộn cũng như vậy cả thôi. Dù có hơi hối tiếc, nhưng ta không hối hận. Sức mạnh, ta đã đạt được, quyền lực, ta cũng có rồi. Một người ở cạnh bên ta, không đòi hỏi gì... haha... ta cũng đã có. Dù rằng đó chỉ là một cô bé !”
Cô rất hưởng thụ cảm giác được hắn xoa đầu như vậy, thấy mình giống như một đứa trẻ được nuông chiều, muốn tỏ ra nũng nịu, nhưng không biết nên làm sao cả. Lại nghĩ rằng cái gã thiếu niên vô cùng cường thế kia sắp sửa phá lồng giết ra ngoài, thời khắc tối hậu đã sắp tới, không hiểu vì cái gì, người đàn ông này vẫn còn có thể bình tĩnh mà làm ra những hành động thân mật như vậy.
“Lúc khởi đầu, ta còn nhỏ yếu. Với những người như các vị, ta vừa nhìn lên kính ngưỡng, có sợ hãi, cũng có ghen tỵ. Sau khi ngài biến trở thành một cô bé như thế này, mơ mơ hồ hồ, ta cảm thấy cơ hội của ta đã tới, ta phong ấn bạn đời của ngài, trộm lấy sức mạnh rò rỉ ra từ hắn. Ta biết rằng mình rất đồi bại, rất đáng bị trừng phạt, nhưng ngài không phản ứng gì, cái gì cũng không biết, thế là dã tâm của ta lớn lên... à... biết thế nên dừng lại ngay từ lúc đó. Nếu không như vậy, hôm nay ngài cũng không phải gặp cảnh này, cùng với ta !”
Cô muốn nói gì đó, nhưng hắn đưa ngón tay lên dí vào bờ môi cánh hồng nhỏ nhắn kia, lại vuốt vuốt gò má trắng mịn giống như búp bê sứ.
“Là ta có lỗi, ta nên chuộc lỗi. Ngài không làm sai gì cả, tất cả đều là sự ích kỷ của riêng ta. Đến đây là được rồi, con đường sai lầm này, ngài không cần đi cùng với ta nữa.”
Dứt lời, cánh tay độc nhất của hắn phát lực, đẩy mạnh cô vào thông đạo vừa mới mở ra kia. Cô bé con chỉ kịp a lên một tiếng, nửa người đã hoàn toàn nằm trong thông đạo, ánh mắt hoảng loạn nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy nụ cười nửa mép của hắn, có phần chua chát.
“Nếu có kiếp sau, ta vẫn hi vọng được có ngài ở bên cạnh như vậy... Hư thiên điện đã bị sức mạnh của ta và hắn đánh rời ra khỏi lục đạo, thông đạo này là lối duy nhất dẫn ra ngoài. Ngài bảo trọng, đừng cố gắng tìm ta nữa.”
Choang.
Tù lung đã vỡ nát, thiếu niên tóc bạc kia toàn thân bọc trong hào quang trắng toát với đôi mắt màu vàng kim đã cường thịnh trở lại, cây gậy bạch ngọc trên tay lại vung lên, kéo theo một dải trắng dài mỹ lệ lại tràn ngập khí tức hủy diệt đánh xuống. Toàn thân cô đã ở bên trong thông đạo, muốn trở người đưa tay ra níu lấy hắn, nhưng trước mắt đã tối đen, không có gì cả, một lực hút vô hình bám lấy cô, kéo đi xa ngất ngưởng.
Uỳnh.
Một tiếng nổ lớn chấn động cả lục đạo đại thế giới, thông đạo cũng bị đánh cho gợn sóng, biến hình, bên kia chắc đã va chạm, nhưng cô đã bị hút tới điểm cuối rồi ném ra ngoài, không thể làm được gì cả.
Nước mắt chảy ra, không gian xung quanh là một môi trường vô trọng lực, từng hạt nước cứ thế lơ lửng trong vũ trụ bao la. Cô đưa tay ra với với, nhưng chỉ chụp được vào khoảng không vô hình, vô tình và lạnh lẽo, cổ họng khàn đặc, chỉ phát ra mấy tiếng a a vô nghĩa.
Được một lúc, có vẻ như đã không còn nước mắt để khóc nữa. Hai tay cô nắm chặt lại, thế giới lực điên cuồng vận chuyển, thần thức cảm giác giống như tơ võng tỏa ra mấy ngàn km xung quanh giống như một chiếc rada có khả năng quét hình mạnh tới phi lý, xác định vị trí bản thân một chút, cô vẫn đang ở tiên giới, là tầng trời thứ hai mươi hai. Hư thiên điện ở tầng thứ ba mươi ba, phải quay lại đó. Nghĩ như vậy, cô hóa thành một mũi tên năng lượng, liên tiếp xuyên qua mười tầng trời, phóng đi. Trên đường gặp phải vô số những chiến sĩ giáp sắt của địch, cô nhẹ nhàng đập tan từng nhóm quân lớn, hủy diệt vài cái chiến hạm, phá hoại vô số máy may tiêm tích có ý muốn tiếp cận, người cũng trúng vài tia năng lượng, nhưng thế giới lực vừa chuyển, thương thế lập tức lành lại, một người cứ thế lao đi, tưởng như không có gì ngăn cản được.
Không ngờ đến tầng trời thứ ba mươi hai thì bị cản lại, bởi một nhóm những gã người sắt khổng lồ cầm những pháp bảo bắn ra tia năng lượng chết người. Cả tầng trời thứ ba mươi ba bị rải những hạt nhỏ giống như đom đóm, có tác dụng cách ly linh khí, khiến cho người tiên giới không thể mượn lực thiên địa để cách không phá hoại, tầng thứ ba mươi hai này cũng như vậy, dù mật độ hại nhỏ không dày đặc bằng, nhưng như thế cũng đủ khiến cho tốc độ mượn lực của cô giảm hắn, kết quả là bị chặn lại bởi một sư đoàn thiết giáp kia.
“Đừng... cản trở ta !” Thế giới lực bộc phát trong thân thể nhỏ bé, biến cô thành một thứ vũ khí phá hoại siêu hạng, chỉ nhẹ nhàng lướt qua, một gã người sắt đã biến thành cám vụn. Nhưng chúng quá đông, vô số chiến hạm kéo tới tham chiến, một sư đoàn tinh thuệ kéo đến với vũ khí lắp hạt nhỏ chống linh khí kia, cô bắt đầu bị đánh chặn, lâm vào khổ chiến, đến những phút đỉnh điểm, hơn mười ngàn tia sáng chết người cùng lúc khóa mục tiêu vào cô, điên cuồng nhả đạn. Không thể tránh né, cô chỉ còn cách đỡ lấy, dùng toàn bộ thế giới lực có thể để ngạnh kháng.
Nổ uỳnh một tiếng, không gian chao đảo.
Kết quả khiến cho tầng trời thứ ba mươi hai bị đánh sụp, một thông đạo không gian vỡ ra, không thể kiểm soát, toàn bộ kẻ thù bị quấn vào, đều chết mất xác, nhưng cô cũng bị quấn vào đây, không thể thoát ra, chỉ có thể vận dụng thế giới lực khiến cho cơ thể không bị thương.
Nếu như lúc đó đủ sức mạnh...
Có lẽ đã có thể thoát khỏi hố đen đó...
Chỉ tại đã phải phung phí quá nhiều trước đó...
Nếu như... không có nếu như...
...
Cho đến khi đặt chân tới thế giới này, một lần nữa, cô lại nghe được những từ đó.
“Nếu như có sức mạnh...”
...
Trong một căn phòng hoa lệ, một bé gái khuôn mặt như búp bê sứ mỹ lệ ngồi trên cái ghế bông tinh mịn, hai chân bắt béo, hai tay buông thõng, dùng ánh mắt mơ mơ hồ hồ nhìn gã thanh niên cụt tay trên ghế.
Ling đang nằm trên giường bệnh. Hắn bị thương rất nặng, máu đã mất gần hết, bụng bị trúng một cước của thánh kỵ sĩ, nội tạng có vẻ như đã vỡ ra, lúc ở trong dòng sông, hắn thở ra toàn máu. Hắn còn sống lúc đó đúng là do kỳ tích của sông Melinau, bây giờ vẫn như cũ chìm trong hôn mê, chập chờn giữa ranh giới sống và chết. Cánh tay cụt đã được băng bó, những phần thịt hư thối đã bị cắt bỏ, thế nhưng cơn đau nhức vẫn như cũ truyền tới, dù hắn chẳng còn ý thức được chính bản thân mình. Bàn tay còn lại của hắn gác lên tấm chăn đã trắng bệch, trắng như khuôn mặt méo mó vặn vẹo của hắn lúc này. Trong khóe miệng run rẩy của hắn, những âm thanh gừ gừ đau khổ vẫn trầm thấp vang lên, nhưng rõ rành nhất vẫn là mấy từ này.
“Sức mạnh... phải chi lúc đó ta có sức mạnh... Lũ khốn kiếp...”
Một thiếu niên khao khát sức mạnh tới điên cuồng, một cô bé ngây ngốc ngồi bên ngắm nhìn hắn, thu hết vào mắt hình ảnh người đàn ông cụt tay vẫn giữ khư khư lấy sự cố chấp như ngày nào. Trong thâm tâm có chút gì đó tiếc nuối, lại có chút suy nghĩ giống như ma xui quỷ khiến, như giòi đeo bám.
Với một người như thế này... cho hắn sức mạnh hắn cần, hắn sẽ ra sao !?
Cô tự biết, bản thân mình rất ngốc. Chuyện duy nhất am hiểu, chính là tự biến mình thành một thứ vũ khí, một thứ sức mạnh cho kẻ khác mà thôi... ngoài ra, cái gì cô cũng không biết làm. Đến thế giới này, thật sự là mất phương hướng.
Có lẽ có thứ gì đó, nên bắt đầu lại từ đầu.