Võ Đạo Chi Lộ

Dương Tử sau khi nghe Mạnh Bà nói đó là máu của Thôn Phệ Chi Thần thì hắn khó hiểu hỏi lại:

- Mạnh Bà! Thôn Phệ Chi Thần lại là ai vậy?

Mạnh Bà mỉm cười giải thích cho hắn:

- Đó là kẻ một mình có thể chống lại hơn 3 cái Siêu Việt Thế Giới, sau này bị toàn bộ các Siêu Việt Thế Giới hợp lực truy kích và trọng thương tại một mảnh hư không. Thân xác hắn đã hoá thành cái vỏ bọc cho nơi này, và ngươi đã kiến thiết cũng như dựng nên Hư Không giới cùng hai thằng nhóc kia.

Dương Tử suy nghĩ một hồi mới hỏi:

- Vậy nó có tác dụng gì không ạ?

Mạnh Bà bấm tay rồi lắc đầu nói giọng điệu tiếc nuối:

- Cái này thì chỉ có ngươi tự khám phá mới biết được mà thôi, nếu ta nói cho ngươi thì sẽ không còn thứ đó nữa.

Dương Tử lại gãi đầu hỏi:

- Ta không nhận ta thông minh xuất chúng, nhưng người nói hình như có chút khó hiểu quá rồi thì phải. Với cả, thứ đó là gì vậy ạ?

Mạnh Bà lấy ra một bát canh rồi nói:

- Chuyện đấy chỉ ngươi tìm hiểu mới biết, giờ thì mau uống bát canh này rồi trở về đi.

Dương Tử gật đầu nói:

- Vậy thì ta sẽ uống nó.

Mạnh Bà đưa cho hắn uống rồi mới thở dài nói:

- Haizz! Cũng chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi, nếu mà bị canh lấy đi kí ức thì chúng ta lại phải chờ đợi rồi.

Vừa dứt câu thì một luồng sáng đã hiện lên đưa Dương Tử đi đến con đường dẫn tới Luân Hồi Chi Môn. Khi Dương Tử đang nói chuyện với Mạnh Bà thì ở trận chiến trong Hư Không Giới đã gần như xác định được thắng bại. Hắc sau khi ra tay với mọi người thì hắn cũng có ý định ra tay với mấy cái nóc nhà của mấy vị Võ Đế. Thì đã bị Tru Đế và Sát Thần lao ra ngăn cản, chúng huyễn hoá hình người rồi nói:

- Ngươi đừng hòng đụng vào họ!

Rồi Tru Đế lao lên trước, nhưng cũng chỉ một cú đấm của Hắc thì Tru Đế đã bị đánh bật đi. Sát Thần thấy vậy liền gào lớn rồi lao lên:

- Tru Đế tỷ! Để ta đến thay!

Nhưng cũng một cú đấm của Hắc cũng đủ khiến nó bay đi, Sau đó hắn gần như phá hủy đi Tru Đế và Sát Thần. Hắn đã liền tục lao đến công kích vào kết giới, khiến kết giới đang nứt dần và có dấu hiệu chuẩn bị vỡ. Lúc này Hắc mới bay ra xa, tụ ra một chưởng lực cự lớn, lớp kết giới đã dần vỡ ra. Đòn chưởng lực ấy vẫn tiếp tục lao đến, những người phụ nữ kia. Giữa tình cảnh ấy Bắc Phi và Yên Nhi vẫn dũng cảm đứng lên, Hoa Lan cũng lập tức lấy ra một thần khí rồi nói:

- Hai muội đứng ra sau đi!

Bắc Phi liền nói:

- Vậy còn tỷ?

Hoa Lan liền gắng gượng nói:

- Ta vẫn còn chịu được! Hai muội mau đưa họ chạy đi!

Yên Nhi vẫn cố quay lại tăng cường thêm cho thần khí, khiến nó càng trở lên kiên cố hơn. Bắc Phi liền quay lại gào lên:

- Yên Nhi!

Cô nàng liền quay lại ném độc dược vào Hắc rồi kéo Yên Nhi cùng Hoa Lan chạy đi. Chỉ ngay vài giây sau đòn chưởng lực kia của Hắc đã phá nát thần khí kia. Dư chấn hất văng mấy cô nàng đi, hắn đáp xuống đất từng bước chân cũng khiến mặt đất xung quanh vỡ vụn. Dư chấn của đòn đánh kia cũng khiến Dạ Hi và Linh cùng với Hình Ân bất tỉnh. Sau khi dốc sức tạo ra trận pháp và chữa trị cho mọi người thì họ cũng đã tới giới hạn, vì vậy mà chỉ một dư chấn cũng có thể khiến họ bất tỉnh. Bắc Phi đã rơi nước mắt, giọt nước mắt này không phải vì buồn. Giọt nước mắt ấy rơi vì thất vọng, nàng thất vọng chính bản thân mình vì đã không tiếp tục điều Dương Tử đã đổi cả tính mạng dành lại cho họ. Lúc ấy nàng rơi nước mắt rồi nhỏ tiếng nói trong bất lực:

- Xin lỗi vì không thể ở bên huynh lâu thêm chút.

Yên Nhi thật sự khó rồi, nàng đã bật khóc, nàng khóc nức nở như một đứa bé. Nàng rất nhớ hơi ấm của Dương Tử, nàng nhỡ những cái ngày mà cả gia đỉnh quây quần bên nhau. Nàng vẫn rất muốn hạ sinh cho Dương Tử một đứa con, nhưng lúc này có lẽ là không thể rồi. Các nàng đã kiệt sức ngất đi, dù tu vi có cao xuy cho cùng họ cũng là phận chân yếu tay mềm nên chẳng thể chịu đựng được lâu như những người khác. Hắc dơ tay ra tụ chưởng lực, hắn cười rồi nói:

- Các ngươi là điểm yếu duy nhất của chúng nhỉ? Vậy thì chết đi được rồi đấy!

Hắn bắn ra một chưởng lực rồi cười lớn, đời vốn không như mơ. Lúc hắn đang phá bỏ thần khí của Hoa Lan, những giọt nước mắt của những người Dương Tử yêu thương nhất đã rơi xuống ngực hắn. Cũng nhờ vậy mà lúc chạy đến Luân Hồi Chi Môn hắn cũng đã có được ánh sáng dẫn đường. Ngay lúc chưởng lực lao đến, Dương Tử kịp thời xuất hiện một tay hất văng đi. Nơi mà chưởng lực đáp xuống ngay sau đó có một vụ nổ vô cùng lớn xảy ra. Dương Tử ôm theo Bắc Phi, Yên Nhi và Hoa Lan rồi nói:

- Mấy hảo cô nương vất vả rồi, còn lại để ta đi.

Đặt nhẹ Hoa Lan sang một bên, hắn nhẹ nhàng đỡ cho Yên Nhi và Bắc Phi nằm cạnh chỗ Dạ Hy, Linh Nhi và Hình Ân. Hắn nhẹ nhàng nói:

- Chờ ta thêm một chút nữa thôi nhé, sẽ sớm quay trở lại với các muội.

Hắn âm trầm quay lại, sát khí toả ra không ngừng mà nói:

- Còn giờ thì đến lượt ngươi, ngươi dám làm họ bị thương!

Hắc vẫn cười mà nói:

- Cũng chỉ là mấy con kiến, giết thì đã sa…

Một cước tung ra, Dương Tử đạp thẳng mặt tên Hắc khiến hắn bay đi rất xa. Hắn lại chỉ lắc đầu nói:

- Vẫn chưa hẳn đã quen với sức mạnh như vậy, nhưng thôi! Có lẽ ngươi cũng biết nghiêm túc rồi mà nhỉ? Hỗn Độn Thần Thể! Khai!

Cổ Luân của Dương Tử hiện ra, nó sáng và rực rỡ hơn bao giờ hết. Hắc đứng dậy, tuy người đã bị thương nhưng hắn vẫn có thể hồi phục. Hắn ngạc nhiên hỏi lại Dương Tử:

- Ngươi có Cổ Luân?

Dương Tử thu lại Tru Đế và Sát Thần âm trầm đáp:

- Sao? Kiến có thứ giống ngươi nên thấy nhục à?

Với sức mạnh của Tịch Mệnh Cảnh hiện tại, Dương Tử lập tức có thể tái tạo lại Tru Đế và Sát Thần. Hắn hợp nhất lại, rồi lấy ra Phá Diệt Mâu rồi nói:

- Nhưng cũng chẳng sao! Vì ngươi sẽ còn thấy nhục hơn khi chết dưới tay ta!

Hắc vận ra Cổ Luân của mình rồi gào lớn:

- Kiến cỏ ngông cuồng! Ngươi quên ngươi từng chết dưới tay ta rồi sao?

Dương Tử liền chẳng mảy may đáp lại:

- Và giờ ngươi tạo ra kẻ có thể giết ngươi! Phá Diệt Mâu! Vực Địa! Oanh Tạc Giới Giới Vực!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui