--------------
Tháng sáu.
Mùa bão.
Mùa của nam nhi.
Tại bờ biển cực Nam, nhô lên một bãi cát rộng lớn, đối diện với biển cả vô tận mênh mông mờ ảo, dường như là tận cùng của trời đất.
Mùa hè đã tới, cuồng phong lại nổi.
Vốn là bầu trời giữa ban trưa, bị mây che biến thành màu xám tro.
Mưa to thừa thế nổi gió mạnh hơn, trên dưới tứ bề loạn quyển loạn trùng, bát phương chỉ thấy từng khoảng mơ hồ.
Dưới bầu trời tối tăm, biển cả sôi lên hàng nghìn cơn sóng cả.
Sóng dữ khí thế nhiếp nhân càn quét liên hồi, cùng đuổi cùng đánh, có khi vùi sâu dưới đáy, có khi lại ào lên giữa không trung.
Năng lượng xung kích lẫn nhau tan biến, thoắt khởi thoắt diệt.
Tiếng sóng lúc rít lên như khóc than, khi nhẹ nhàng như thở dài.
Tại nơi cảnh tượng cuồng loạn như ngày tận thế này, duy chỉ có một nam nhân toàn thân trần trụi, một mình đứng trên bãi cát, nghênh đón cuồng phong bạo vũ, không chút sợ hãi trước sóng to.
Nam nhân thân hình không cao, nhưng to lớn.
Ngực và vai nổi lên tầng tầng cơ bắp, bóng lưỡng như khối đá được hải triều trường kỳ gột rửa.
Nước mưa nhỏ giọt trên cánh tay ngăm đen, dọc theo từng hình xăm ngoại quốc trôi dần xuống.
Một mái chèo lớn, cao hơn so với nam nhân, cắm sâu trong đất cát ẩm ướt bên cạnh y.
Nam nhân tay phải nắm chặt mái chèo giữ vững thân thể, tiếp tục đứng yên không nhúc nhích hướng về hải dương.
Nhìn thì có vẻ như chỉ là tư thế đứng yên đơn giản, song dưới cuồng phong cỡ này, chỉ trông vào một mái chèo gỗ chống đỡ, có thể đứng thẳng tự nhiên như thế, bên trong kỳ thật đã thi triển một thứ sức mạnh siêu nhiên.
Xuyên qua sợi tóc đẫm nước mưa, hai mắt nam nhân nhìn thẳng vào từng cơn sóng đang phun ra nuốt vào.
Đồng tử chứa dục vọng.
Là từ động thái của sóng biển, ngộ ra dục vọng sức mạnh cực cương hòa cùng biến hóa cực nhu.
Dục vọng đơn thuần nhưng cố chấp như thế, thế gian chỉ có một loại người sở hữu, xứng đáng sở hữu.
Võ đạo cuồng nhiệt giả.
Bị dục vọng này chi phối, nam nhân hoàn toàn không phát giác thân thể bị băng lãnh phong vũ đánh vào, tiếp tục đứng, tiếp tục chăm chú nhìn hải dương.
Cuồng phong không ngừng.
Sáng sớm hôm sau.
Gió yếu dần.
Mưa lưa thưa.
Biển phẳng lặng.
Vùng biển trước đây mây mù, lộ ra sắc đỏ.
Nam nhân thôi nhìn.
Nhưng ánh mắt y lại giống như vừa tỉnh dậy từ một cơn mộng dài.
Y hít sâu một hơi.
Rút mái chèo bên cạnh lên.
Xoay lưng về phía hải dương.
Bước sải đầu tiên.
Trên con đường không thể quay đầu.
Con đường của máu và cương thiết.
--------------
Một cặp mắt già nua đầy nếp nhăn, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Sắc trời một màu tro.
Mưa to ập xuống mang theo hàn khí tháng mười một.
Không thể thấy thái dương đã chuyển đến phương vị nào.
Nhưng Trang lão gia tử biết, sớm đã qua giao ước chính ngọ.
Trang lão gia tử tiếp tục nhìn lên không trung, miệng lẩm bẩm:
“Lão thiên gia phù hộ, bọn họ nhất định phải tới…”
Hắn đang ngồi trong một ngôi đình mái rơm rắn chắc.
Đình lập bên cạnh đường lớn, hai bên đường đều là sườn núi cây cối rậm rạp, chỉ có chỗ ngồi trước đình này, có một khoảng không lớn bằng phẳng, cỏ dại mọc dày đặc.
Cùng đợi với Trang lão gia tử, là gần hai trăm hán tử tập trung dày đặc trên mảnh đất trống.
Bọn họ hoặc cầm dù, hoặc mang nón rơm, bất chấp hàn vũ yên lặng đứng thẳng.
Trừ tiếng mưa rơi bên ngoài, bãi đất trống quả là tĩnh lặng đến đáng sợ.
Hai trăm người.
Hai trăm đôi tay, đều cầm đao côn hoặc là nông cụ sắc bén; hai trăm cái miệng mở ra, hô hấp dồn dập trong rét lạnh, toát ra một cỗ sương trắng; hai trăm ánh mắt, lộ ra thần sắc nguy hiểm và cảnh giác.
Hai trăm người chia làm hai nửa: một bên trên đầu đeo khăn Gia Cát trắng, bên thì trên tay phải quấn mảnh vải lam.
Song phương lúc này, bị một thứ vô hình gì đó ngăn ra.
Một thứ gì đó gọi là “Địch ý”.
Một trăm người mang khăn Gia Cát kia, là do Trang lão gia tử gọi đến.
Còn chỉ huy phía bên kia, giờ phút này cũng đang ngồi trong đình, đối diện Trang lão gia tử.
Trang lão gia tử oán hận nhìn đối thủ một mất một còn nhỏ hơn hắn chừng mười tuổi, Ma Bát.
Vẻ mặt Ma Bát thoải mái hơn so với Trang lão gia tử.
Hắn nhận lấy ống trúc từ tay tùy tùng, nhấp một hơi rượu lạnh, sau đó nhìn Trang lão gia tử mỉm cười.
Trang lão gia tử ra vẻ trấn tĩnh, hít một hơi thuốc, trong lòng nóng ruột âm thầm chửi rủa Ma Bát.
Cùng ngồi trong đình, là nha môn Chu tuần kiểm và năm tráng đinh bảo vệ.
Tuần kiểm đại nhân không mang nhiều bộ hạ đến, năm tên bảo vệ kia cũng chỉ mang gậy không giắt đao.
Dẫn nhiều người hơn nữa cũng vô dụng.
Binh khí quy mô bậc này đánh nhau, một tuần kiểm nho nhỏ như hắn sao thể áp chế được.
Hắn cùng bộ hạ chỉ ngồi lẳng lặng một bên đình, trong lòng hy vọng phút cuối, sẽ có một phe chịu khuất phục nhận thua.
Nơi đây chính là ngoại ô huyện Tứ Xuyên, đình đã có trăm năm lịch sử, tên gọi là “Ngũ Lý Vọng Đình”, tên gì nghĩa nấy, nằm cách huyện năm dặm đường.
Trong phạm vi mấy chục dặm của huyện này, trải qua không biết bao nhiêu xung đột binh khí giữa các thôn trấn dòng họ, đều là ước hẹn giải quyết tại bãi đất trống trước “Ngũ Lý Vọng Đình” này… bất kể là chỉ dùng miệng, hay là dùng đến đại đao.
Theo truyền thuyết dân trong huyện, bãi đất trống này không trồng trọt được, là vì bùn đất mấy thập niên đã bị nguyền rủa bởi biết bao máu tươi và oan mạng.
Từ đình nhìn ra xa, ngoại ô huyện là một dãy núi nhấp nhô, cây cối tĩnh mịch.
Nơi này từ xưa lục lâm sơn phỉ hung hăng ngang ngược.
Tại thủ phủ thành đô có một câu châm ngôn: “Chinh lạn liền chinh lạn, chinh lạn hạ quán huyện!” Ý là nếu tỉnh thành xảy ra chuyện, thất bại, cùng lắm thì đến huyện này, ở núi sâu rừng già làm lâm tặc! Từ đó có thể thấy dân huyện này rất hung hãn.
Tựa như vị Trang lão gia tử này, hiện là điền chủ lão gia danh giá của Thủy Đầu Trấn trong huyện, lại là đại lão bản của vài hiệu buôn, lúc trẻ còn không phải xuất thân từ thổ phỉ? Sau nhiều năm mua bán, tồn trữ được một gia tài, hắn muốn dàn xếp đến đây, mà quan phủ nhiều năm qua lại vô lực tiêu diệt hắn, hai bên hợp ý, Trang lão gia tử chịu chiêu hàng, nguyên lai là trộm cướp giết người không chớp mắt biến thành phú ông bụng phệ, đến nay cũng đã hơn hai mươi năm.
Về phần Ma Bát cũng không có gì là tốt, vốn là lão đại của đầu đảng chuyên môn cho vay nặng lãi ở thị trấn, cùng lục lâm “hảo hán” vùng phụ cận trao đổi tin tức, “bản chất” cũng đen không khác gì Trang lão gia tử.
Về phần hai trăm người trong trận ẩu đả này, rất nhiều người ban đầu cũng không biết vì cái gì mà đánh nhau.
Vốn chỉ là từ một việc nhỏ hóa to: một tiều phu gánh củi đến thị trấn bán, tranh chấp với vài kiệu phu, bị vây đánh chặt đứt một chân; tiều phu tìm đến huynh đệ trong thôn lên thị trấn báo thù, đối phương cũng hô huynh gọi đệ, hai bên từng chút từng chút hướng lên trên tìm chỗ dựa vững chắc trợ quyền.
Vài trận đánh nhỏ bằng binh khí diễn ra, ba người chết, trọng thương cũng phải hai mươi mấy người.
Song phương lại yêu cầu bồi thường ngân lượng qua lại, vì thế lại dẫn đến nhiều tên lưu manh nữa muốn được chia phần… Nguyên lai cũng vì mấy kẻ lỗ mãng ở sườn núi mà ra, lại diễn biến thành cuộc đối đầu giữa hai tai to mặt lớn trong huyện, hôm nay hẹn ra đây kết thúc.
Chu tuần kiểm nhìn hai trăm người ngoài đình, trong lòng thở dài:
——Nếu thật sự đánh nhau, trong bọn họ không biết có bao nhiêu người không được về nhà…"
Ma Bát rốt cuộc không kiên nhẫn chờ nổi nữa, cuối cùng phá vỡ trầm mặc, mở miệng lộ ra hai hàm răng ố vàng:
“Ta xem đã sớm qua giờ Ngọ rồi.
Trang lão gia tử, còn muốn huynh đệ bên ngoài dầm mưa sao? Trận này, các người muốn đánh hay không đánh?”
Trang lão gia tử oán hận nhìn Ma Bát, nhưng lại không dám nổi giận.
Cũng vì giờ phút này ngồi bên cạnh Ma Bát, là một người nam tử gầy gò đeo trường đao bên hông.
Nam tử gầy gò này chỉ mặc một bộ y phục bằng da dê và vải bông, lộ ra hai cánh tay dài cơ bắp rắn chắc tựa sắt thép.
Đầu bên trái trọc lóc, phía trên có vết đao thê thảm.
Thanh đao bên hông đặt trên mặt đất, dù chưa rút ra, cũng đã mơ hồ làm cho người ta thấy lãnh tâm, vừa nhìn là biết giết qua không ít sinh mạng.
Luận nhân số, Trang lão gia và Ma Bát tương đương.
Nhưng chỉ vì Ma Bát có thêm một kẻ này, Trang lão gia tử biết mình có mang theo thêm một trăm hán tử đến cũng không dùng được.
Trang lão gia tử mặc dù đã nhiều năm không đi lại trên giang hồ, vẫn rất thạo tin tức, đã sớm thăm dò được Ma Bát dùng ngân lượng mời hảo thủ đến trợ quyền.
Người này họ Trần, giang hồ không biết húy danh, chỉ gọi hắn là “Quỷ Đao Trần”, trước đây tại Thành Đô là tử tội nhiều lần giết người cướp của, lại không chỉ một lần độc thân giết quan phủ vây bắt.
Nghe nói trong đó có lần Quỷ Đao Trần đang chơi gái, quan binh thu được tin tức ập đến bao vây tiễu trừ, hắn trần truồng dùng đao phá vây, khoái đao liên hoàn sát thương ba mươi người, ngay cả râu tóc của mình cũng không mất đi một sợi.
Từ đó về sau, hắn lại có thêm ngoại hiệu “Quỷ Đao Tam Thập”.
Ở Thành Đô bị truy lùng quá gắt gao, Quỷ Đao Trần hai mươi năm trước chạy trốn tới vùng núi Quán huyện.
Hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ bằng uy danh “Quỷ Đao”, sơn phỉ đã tự động tìm đến cung phụng.
Từ đó về sau phàm có bảo tiêu áp hàng đi ngang qua, chỉ cần nghe thấy “Quỷ Đao Trần” ba chữ, liền lập tức ngoan ngoan dâng tiền mãi lộ, hắn ở Quán huyện ngay cả một lần cũng chưa từng xuất thủ.
——Tên Ma Bát khốn kiếp này, lại kết giao với nhân vật lợi hại đến như vậy…
“Sao rồi? Trang lão gia tử, ông còn đang chờ ai?” Ma Bát lại cười thúc dục.
Lần này hắn dùng một món tiền lớn thỉnh Quỷ Đao Trần đến, mặc dù đau một chút, nhưng tưởng tượng vẻ mặt u ám của Trang lão gia tử phải chịu khuất phục trước mình, lại cảm thấy rất đáng giá.
Phía sau hắn, Quỷ Đao Trần cũng biết ý, vươn tay phải ra, đầu ngón tay đặt trên cán trường đao nhẹ nhàng lay động.
Trang lão gia tử thấy hành động này, cảm giác lạnh ở sống lưng.
Ma Bát đắc chí không buông tha: “Ông nếu không muốn đánh cũng không sao, Ma Bát ta cũng không ép buộc… Chu đại nhân, ngài xem chuyện này giải quyết như thế nào?”
Chu tuần kiểm đã sớm muốn tìm cơ hội điều đình, lúc này thấy rõ tình thế, nhanh chóng mở miệng: “Dĩ hòa vi quý, là tốt nhất rồi.
Ta xem làm thế này đi: những người bị đánh chết trước đây, trợ cấp cho mỗi nhà ba mươi lạng bạc; bị thương, xem thương thế rồi bồi thường chút thuốc thang; rồi đến “Thái Bình Lâu” ở thị trấn bày năm mươi bàn tiệc rượu, mọi người cùng uống một chén, kết thúc nhẹ nhàng, hai vị thấy thế nào?”
Chu tuần kiểm mặc dù không nói rõ, nhưng khi nói đều hướng đến Trang lão gia tử, tự nhiên tỏ ý bảo ngân lượng tiệc rượu đều do Trang lão gia tử đầu hàng thanh toán.
Trang lão gia tử cắn răng không nói.
Bồi thường chút tiền chỉ là chuyện nhỏ, có điều lần này mà chấp nhận, sau này trong mắt người Quán huyện, sẽ vĩnh viễn bị Ma Bát dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Dù rằng đã qua những ngày đao nhuốm máu, nhưng Trang lão gia còn nhiều ruộng vườn tài sản, vẫn phải dựa vào thể diện thanh danh chống đỡ bảo hộ.
Trang lão gia tử là lão giang hồ, biết rõ một khi thể diện tổn hại, sẽ bị khi dễ, dần dần sẽ trở thành kẻ bị khi dễ.
Người đứng ngoài đình cũng nghe được cuộc đàm thoại bên trong.
Hán tử buộc khăn Gia Cát, mắt nhìn nhau trầm mặc không nói, trong lòng phân nửa chán nản.
Trận này xem ra không thể đánh nổi.
“Trang lão gia tử, ông vẫn không chịu nói đang đợi ai…” Ma Bát tiếp tục thúc dục bức ép, “Còn muốn thừa nước đục thả câu sao? Hay là…” Hắn cười chỉ một ngón tay ra Quỷ Đao Trần phía sau, “thấy ta mời Trần gia tới, ông ngượng ngùng không thốt ra khỏi miệng hả?”
Trang lão gia tử biết không thể kéo dài được nữa.
—— Bọn họ giả như không đến, ta thê thảm mất… Trang lão gia ta rốt cuộc mở miệng: “Nói ra, sợ các ngươi ngồi không vững.”
“Ể?” Ma Bát làm bộ như nghiêng tai lắng nghe, cười khẩy nói: “Lão gia tử, ta ngồi vững rồi, ông nói đi thôi!”
Trang lão gia tử nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó thân thủ hướng về sơn mạch phía xa ngoài đình.
“Là ở trên Núi.”
Bốn chữ nói ra, hơn hai trăm khuôn mặt ở đây đồng thời nghiêm túc.
Ngay cả Quỷ Đao Trần, cũng phải thu lại tầm mắt.
Bọn họ đều biết, “Núi” ý chỉ ai.
Mọi người ngoài đình đồng thời quay đầu lại, nhìn ra xa xa phía sau, đỉnh núi xanh ngan ngát một nửa ẩn trong mưa bụi.
Núi Thanh Thành.
Ma Bát không cười nữa.
“Lão gia tử, ông đừng khoác lác.” Y từng chữ từng chữ thận trọng nói: “Để cho bọn họ biết, có người mượn danh nghĩa họ bịa chuyện, cả ta và ông đều không đảm đương nổi.”
“Ngươi tưởng lão Trang ta không biết điều đó sao? Năm ngày trước, ta đã mang thư lên núi thỉnh bọn họ đến đây.”
Miệng Ma Bát rung động, nhưng không thốt ra lời.
Trang lão gia tử ngoài mặt trấn tĩnh, nhưng kỳ thật hắn đang che giấu một sự thật không nói: ngày đó hắn lên núi, không được gặp chưởng môn của người ta, đối phương càng không ưng thuận hôm nay sẽ xuống.
Người tiếp kiến chỉ nhận thư, nghe xong lời thỉnh cầu của Trang lão gia tử, chưa phúc đáp đã bảo hắn hạ sơn.
——Thế nhưng ít ra bọn họ cũng không mở miệng từ chối… Ta đây cũng không tính là nói dối…
Trang lão gia tử nói rồi không thèm nhắc lại.
Hắn làm bộ trấn tĩnh nhìn dáng vẻ Ma Bát đã bớt kiêu ngạo.
Trang lão gia tử trong lòng tính toán: cho dù bọn họ không hạ sơn, chỉ cần sau khi Ma Bát nghe xong những lời này thì cầu hòa, hắn cũng có thể lấy lại chút thể diện.
——Nhưng còn phải xem Quỷ Đao Trần.
Quỷ Đao Trần nghe đến ba chữ sau “ở trên Núi”, ánh mắt vốn chỉ nhìn bằng nửa con đã tiêu biến.
Thay vào đó là vẻ mặt cảnh giác của dã thú.
——Không xong.
Hung tinh này bị lời nói của ta chọc dậy rồi…
Trang lão gia tử nhìn vẻ mặt hung ác của Quỷ Đao Trần, trong lòng lại sợ hãi: nếu để hắn phát hiện bọn họ thật sự không hạ sơn, đến lúc đó không phải chỉ dùng ngân lượng là có thể giải quyết…
Hai trăm người ngoài đình thì thầm với nhau.
Có người thỉnh thoảng lại nhìn lên viễn sơn, trên mặt hiện lên vẻ sùng kính.
Đối với họ mà nói, những người trên “Núi”, giống như là thần thoại sống vậy.
Ma Bát trong lòng sốt ruột.
Hắn quay đầu về lại nói thầm với Quỷ Đao Trần: “Trần gia, ngài xem thế nào? Ta lần này bất quá chỉ muốn đòi lại thể diện, Trần gia ngài cũng chỉ là cầu tài, không đáng…”
Quỷ Đao Trần cắn môi dưới, tay trái bất tri bất giác nắm chặt vỏ đao bên hông.
Hắn vẫn chưa tỏ ý gì.
Ma Bát cũng không lên tiếng.
Trang lão gia tử vốn chột dạ, tự nhiên cũng không thèm nhắc lại.
Chu tuần kiểm mặc dù không dám khẳng định lời nói của Trang lão gia tử là thật là giả, nhưng vừa nghe thấy "Núi", chỉ biết chuyện này đã không đến phiên hắn điều đình nữa...
Tình hình trong đình cứ như vậy trầm mặc giằng co.
Mọi người lại không biết nên chờ tới khi nào, tình hình trở nên phi thường kỳ quái.
Mưa không ngừng rơi vào mái đình rơm.
Trong đám người ngoài đình, bỗng nhiên có người la to: "A!"
Mọi người nhìn về hướng thanh âm kia.
Là một trong những hán tử mang khăn Gia Cát.
Hắn chìa một ngón tay.
Mọi người theo hướng ngón tay kia nhìn ra xa.
"Thật sự...!đến đây..."
Trang lão gia tử cùng Ma Bát, mông đồng thời như bị lửa đốt nhảy dựng lên, đi đến trước đình nhìn cho rõ.
Xa xa trên đường cái, hai bóng đen nho nhỏ, bất chấp mưa to dần dần tiếp cận hướng này.
Trang lão gia tử hưng phấn chùi nước mưa trên mí mắt.
Ma Bát thì sắc mặt tái nhợt đứng ngẩn ra.
Hơn hai trăm ánh mắt, nhìn hai thân ảnh kia càng đi càng gần.
Cuối cùng đến trước bãi đất trống.
Hai người khoác áo tơi đi bộ tiến đến, trên đầu đội nón trúc to màu đen, nhìn không thấy mặt.
Trên bãi đất trống, hai trăm nhân ảnh bị một cỗ sức mạnh vô hình từ trung tâm tách ra, tạo thành một con đường rộng lớn.
Hai người đi qua, phàm hán tử nào cầm dao sắc, đều tự giác đem vũ khí thu ra sau người.
Hai người đi vào "Ngũ Lý Vọng Đình ", không nói gì cởi nón trúc và áo tơi xuống, lộ ra áo vải màu xanh đậm, kiểu dáng có điểm giống áo bào đạo sĩ, nhưng cổ tay quấn vải giữ lấy ống tay áo.
Chỗ ngực trái của thanh bào, có thêu chữ "Thanh" bằng tơ đen.
Bên hông nổi lên một vật dài, được bọc bởi vải dày, hiển nhiên là để ngăn nước mưa.
Trang lão gia tử cảm động đến cơ hồ khóc lên.
——Thật sự...!Thật sự đến đây...
Hắn phân phó tùy tùng, nhận lấy nón trúc và áo tơi của hai người, đưa đến hai cái ghế dựa bằng trúc.
Hai nam tử mặc thanh bào chưa ngồi xuống.
Bọn họ lấy thứ buộc dây thừng bên hông ra, cởi bỏ vải bọc của vật dài kia, lộ ra hai thanh giống nhau y đúc, hình dáng khá giống trường kiếm cổ xưa.
Lưỡi kiếm và vỏ kiếm đúc bằng đồng cạ vào nhau tỏa sáng.
Quỷ Đao Trần thấy hai thanh kiếm này, ánh mắt trừng to, da đầu run lên một hồi, vết đao trên đầu có cảm giác đau đớn một chút.
Hai người mặc thanh bào sạch sẽ kia tuy rằng có vẻ mộc mạc, nhưng trong mắt chúng nhân lại giống như phát ra quang mang thần bí.
Nam tử bên trái trông lớn hơn, khoảng hai mươi bảy tuổi, chòm râu trên môi để rất chỉnh tề.
Cặp mắt y quét một vòng xung quanh, tự nhiên tỏa ra một cỗ khí thế làm người ta không dám nhìn thẳng.
"Thanh Thành Phái, Trương Bằng." Nam tử này trong khi nói, cũng không chắp tay hành lễ, ngữ khí không giống tự giới thiệu lắm, thật giống như lệnh cho chúng nhân phải nhớ kỹ cái tên này, "Tuân phụng chỉ thị gia sư, cùng sư đệ hạ sơn, điều giải việc này."
Trang lão gia tử đắc ý nhìn Ma Bát một cái, sau đó tiến lên chắp tay hành lễ.
"Trang mỗ đáng chết, sớm biết hai vị kiếm hiệp ở xa tới, cũng nên ở chân núi chuẩn bị xe ngựa —— "
Trương Bằng ngắt lời hắn: "Bổn phái giới luật, trừ kẻ đã thành tài hạ sơn ra, đệ tử xuất nhập đều không được đi xe ngựa, uể oải gân cốt."
Trang lão gia tử cười bồi: "Bội phục! Bội phục! Ôi, sự tình lần này, nguyên lai bất quá là tranh cãi nhỏ nơi phố phường, nhưng lại làm phiền hai vị kiếm hiệp quý phái đại giá, thật sự —— "
Trương Bằng lại ngắt lời: "Ta nói rồi, ta chỉ là cùng tới." Trương Bằng chỉ một ngón tay vào sư đệ bên cạnh, "Gia sư căn dặn, việc này tàn bộ do vị Yến sư đệ của ta đây quyết định." Y từng bước lui về phía sau.
Chúng nhân không khỏi bất ngờ, nhìn kỹ Thanh Thành đệ tử trẻ tuổi hơn Trương Bằng rất nhiều kia.
Họ Yến nay xem ra bất quá mười sáu mười bảy tuổi, ngay cả râu cũng chưa dài, dáng người trung bình, thon dài, mặt còn mang nét trẻ con với ngũ quan tinh tế.
Hai hàng lông mày rậm anh khí hướng lên trên, nhưng vẻ mặt ngượng ngùng, hơn nữa làn da ăn nắng đến ngăm đen, nếu bên hông không thật sự mang theo kiếm, nhìn thế nào cũng là bộ dạng của thiếu niên nhà nông.
Thiếu niên cơ hồ đã muốn hướng đến chúng nhân chắp tay hành lễ, nhưng nhớ tới lời dặn dọc đường của Trương sư huynh, lại rũ tay xuống.
——Những phàm nhân này, không ngang hàng với chúng ta.
Trương sư huynh nói như thế.
Thiếu niên nắm chặt tay, ánh mắt rũ xuống đến không thể thấy bất cứ kẻ nào.
Môi run rẩy hồng hào như con nít.
"...Thanh Thành Phái, Yến Tiểu Lục." Thanh âm nhỏ đến nỗi chỉ có người trong đình nghe thấy.
Trang lão gia tử nhíu mày.
Thiếu niên vẻ mặt ngượng ngùng như vậy, tên cũng quê mùa, không xứng chút nào với thân phận kiếm hiệp, căn bản là không khác gì lũ con nít ở tầm thường nông thôn.
Nhưng nhìn khí thế của Trương Bằng, còn có thanh bào cùng trường kiếm, hai người này lại chắc chắn không phải giả...
"Vị Yến thiếu hiệp này..." Trang lão gia tử vẫn tất cung tất kính chắp tay trước tiểu tử so với mình trẻ hơn ít nhất bốn mươi tuổi này, "Chân tướng sự việc này là như vậy..."
"Không ...!Không cần phải nói." Yến Tiểu Lục vội vàng trả lời.
Y quay đầu về phía Trương Bằng xin chỉ thị.
Nhưng Trương Bằng một sợi lông mi cũng không hề động.
Yến Tiểu Lục đành phải kiên trì nói tiếp: "Ý gia sư là: nếu là vị Trang tiên sinh này đến cầu xin chúng ta, hết thảy theo ý Trang tiên sinh mà làm."
Chính là như vậy?
Ma Bát nghe được mắt choáng váng.
Trang lão gia tử cố nén cơn mừng như điên trong lòng, mỉm cười nhìn Chu tuần kiểm nói: "Đại nhân cũng nghe rồi chứ? Nếu được Thanh Thành chưởng môn lão nhân gia phân phó, Trang mỗ này cũng lớn mật ra chủ ý...!Đại nhân, như ngài mới vừa nói: chết bồi ba mươi lượng bạc, thương cũng bồi thường từng người..."
Hắn lại đắc ý nhìn Ma Bát: "Sau đó ở “Thái Bình Lâu” đãi năm mươi bàn hòa tiệc, thế nào?"
Chu tuần kiểm gật mạnh đầu: "Ma Bát, ta thấy cứ như vậy đi."
Ma bát sớm đã kìm nén, chuẩn bị đáp ứng.
Nhưng Quỷ Đao Trần lại đẩy Ma Bát qua một bên, giẫm từng bước lên phía trước.
"Nếu không đáp ứng, thì sao?" Ánh mắt Quỷ Đao Trần nhìn thẳng Yến Tiểu Lục.
Không khí trong đình lập tức giống như đông lạnh.
Yến Tiểu Lục nghênh đón ánh mắt sắc bén của Quỷ Đao Trần.
Y lại quay đầu nhìn sư huynh một cái.
Trương Bằng vẫn là không tỏ vẻ gì.
Trương Bằng sớm đã dạy sư đệ ứng đối trường hợp này như thế nào, Yến Tiểu Lục cũng đều nhớ kỹ trong lòng.
Nhưng thiếu niên này phải hít sâu một hơi mới có thể nói được.
"Chủ ý của Trang tiên sinh, chính là chủ ý của gia sư." Yến Tiểu Lục nói một hơi xong, ưỡn thẳng ngực.
Chuôi kiếm bên hông đích cũng theo đó nâng cao.
Ý nghĩa quá rõ ràng.
Quỷ Đao Trần lúc này nhìn Trương Bằng.
"Ngươi mới vừa nói, việc này do sư đệ ngươi một mình làm chủ? Ngươi chỉ là đi cùng?"
Trương Bằng đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói Quỷ Đao Trần.
Khóe miệng y mỉm cười, gật đầu.
——Nói cách khác, hôm nay tại nơi này, chỉ có một thanh Thanh Thành kiếm rút ra khỏi vỏ.
Quỷ Đao Trần lại đánh giá thiếu niên trước mắt.
Hắn đương nhiên nghe nói qua hết thảy về phái Thanh Thành —— bất luận là kẻ nào hành tẩu trong giang hồ Tứ Xuyên đều không thể nào chưa từng nghe qua.
"Ba Thục Vô Song".
Là bảng hiệu được treo từ trước khi Quỷ Đao Trần sinh ra.
Chỉ là hắn không tin.
Danh môn đại phái trong võ lâm này, danh khí mặc dù vang dội, nhưng không khỏi đều là dựa vào tích lũy của tiền nhân.
——Ai cũng ngày ngày cầm binh khí.
Ai cũng có hai tay hai chân.
Đao của ta đây, chính là xuất sinh nhập tử hai mươi mấy năm luyện ra.
Ta thực sự không tin khác biệt quá lớn.
——Huống chi trước mặt là tiểu tử miệng còn hôi sữa.
Quỷ Đao Trần vuốt ve song chưởng.
"Cái gọi là danh môn chính phái, cũng đã nghe nhiều, thực sự mạnh đến đâu, khó có cơ hội mở mang kiến thức một chút."
Không ít người ở đây cũng có ý nghĩ như vậy.
Truyền thuyết đại kiếm phái nghe đã nhiều, chỉ là có bao nhiêu phần là thật, thật chưa thấy qua tận mắt.
——Nhưng mà có đảm lượng dùng thân thể nghiệm chứng, hôm nay tại nơi này chỉ có một người.
Ý muốn khiêu chiến của Quỷ Đao Trần đã rất rõ ràng.
Chỉ là Yến Tiểu Lục tựa hồ không giống như chuẩn bị nghênh địch, ngược lại đi gãi đầu, tựa như không biết nên hưởng ứng thế nào.
Trương Bằng phía sau y, thấy sư đệ như thế, cũng không biểu lộ mảy may lo lắng, ngược lại bộ dạng có chút sốt ruột.
Trang lão gia tử, Ma Bát cùng những người khác đã sớm thối lui xa đến bên cạnh đình.
Quỷ Đao Trần mắt Thấy Yến Tiểu Lục giống như chưa chuẩn bị quyết đấu.
Hắn xuất thân lục lâm, không lẽ nào lại cho đối phương cơ hội.
"Lĩnh giáo."
Thanh âm rất nhỏ, cũng được nói rất nhanh, chỉ vừa đủ nghe thấy, cũng không mang một tia sát khí.
Nhưng tay phải đã nắm chuôi đao.
Đồng thời trong đầu Quỷ Đao Trần, đã trù hoạch ba khả năng biến hóa sau thức bạt đao khoái trảm này——Nhưng cán trường đao, chỉ mới rút ra khỏi vỏ một nửa liền ngưng lại.
——Quỷ Đao Trần cả đời lấy khoái đao làm tự hào, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, tự thể nghiệm cái gì gọi là "Khoái" chân chính.
Nội ngoại đình hơn hai trăm cặp mắt tầm thường, cả quá trình kia đều nhìn không thấy.
Bọn họ chỉ nhìn thấy kết quả: trường đao của Quỷ Đao Trần chỉ rời vỏ một nửa, trên lưỡi kiếm đầy nước mưa, mũi kiếm tiện đà đâm vào ngực áo bông của Quỷ Đao Trần.
Trường đao chính vì như vậy vẫn ở trên thân thể Quỷ Đao Trần, không thể rút hết khỏi vỏ nửa phần còn lại.
Nắm thanh trường kiếm kia (vốn phải nói là "Đâm ra một kiếm này", chỉ là ánh mắt của chúng nhân căn bản nhìn không thấy động tác đó), tự nhiên chính là Yến Tiểu Lục giống thiếu niên nông thôn kia.
Rất ít người lưu ý đến: phía sau Yến Tiểu Lục, tả chưởng Trương Bằng không biết đặt lên vai phải sư đệ từ khi nào.
Mặt Quỷ Đao Trần thật sự trắng như ma.
Ánh mắt cũng trợn ngơ như thấy quỷ.
Ở đây cũng chỉ có ba người này biết, quá trình phát sinh vừa rồi:
Quỷ Đao Trần tay phải đặt lên chuôi đao.
Ánh mắt của Yến Tiểu Lục, trong phút chốc từ cừu biến thành sói.
Quỷ Đao Trần, trường đao ra khỏi vỏ hai tấc.
Yến Tiểu Lục, trường kiếm bên hông đã hoàn toàn ra khỏi vỏ.
Trường đao, ra khỏi vỏ một thước.
Trường kiếm, thế đánh đã thành.
Thanh Thành kiếm thuật, cơ bản nhất trong cơ bản, nhập môn kiếm pháp "Phong Hỏa Kiếm" đệ tam thức, tên gọi "Tinh Truy Nguyệt".
Chỉ là động tác kiếm một tay đơn giản nhất.
Dùng chân trái đạp đất, lên đến đùi, hông, vòng eo, ngực, bả vai, khuỷu tay, cánh tay, cổ tay, đến ngón tay cầm kiếm——mỗi một phần nên phát động trên cơ thể đều phát động.
Từ dưới lên trên, theo ngón chân đến ngón tay, mỗi một chuỗi hoạt động của các khớp xương, đều đem sức mạnh tăng cường tích tụ kia truyền lên, cuối cùng hoàn toàn tập trung trên mũi kiếm——Đấy là bí khiếu của võ môn "Khí Kình Quán Phát".
Để phối hợp động tác chính xác đến độ này, Yến Tiểu Lục muốn tính cũng không cần phải tính.
——Sáu năm qua mỗi ngày dù mưa gió đều luyện tập không gián đoạn ít nhất năm trăm lần, tổng cộng đã thực hiện động tác này hơn một trăm vạn lần, không còn cần phải tính.
Yến Tiểu Lục từ tia mắt, đến đầu mũi, đầu chân, đầu kiếm, ba đầu cùng hướng.
Một đường thẳng vô hình, nhắm thẳng vào cổ họng Quỷ Đao Trần.
Đây là mục tiêu hàng đầu của "Tinh Truy Nguyệt".
Yến Tiểu Lục vô số lần nhắm đối thủ không khí ảo tưởng mà đánh, vô số lần cùng đồng môn đối kiếm luyện tập, đều nhắm như thế, giống như đã thành thói quen không cần suy tính.
Công địch nơi tất tử.
Đây vốn là nguyên tắc đối chiến không thể bàn cãi.
——Nếu, đối thủ thật sự có thể gọi là "Địch".
Cho nên, tay Trương Bằng vỗ vào vai Yến Tiểu Lục.
Vì cái vỗ này, "Tinh Truy Nguyệt" không suy tính của Yến Tiểu Lục góc độ kiếm thế trầm xuống.
Thanh Thành bội kiếm vốn đã phải ra sau gáy Quỷ Đao Trần, giờ lại luồn qua chuôi trường đao của Quỷ Đao Trần chỉ vừa bạt cao đến ngực, xuyên qua lưỡi, đâm vào ngực áo bông da dê của Quỷ Đao Trần.
Sau đó hết thảy lại bất động, chính là kết quả mà chúng nhân thấy.
Quỷ Đao Trần toàn thân cố nhiên cứng ngắc.
Còn Yến Tiểu Lục cũng đang đờ ra tại trận, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Y mười bảy tuổi, lần đầu tiên trong đời có địch ý thật sự, phát một kiếm đâu ra đó.
——Hơn nữa vốn muốn lấy mạng đối phương.
Bàn tay Trương Bằng lại vỗ nhẹ lên vai sư đệ hai cái.
Yến Tiểu Lục lúc này mới phát giác mình đang thất lễ trước mặt chúng nhân, bất ngờ thu kiếm.
Thanh Thành kiếm lưỡi rút ra để lại một mảng mẻ, phát ra thanh âm cọ xát.
Mũi kiếm khi rút ra, cũng mang theo vài sợi bông.
Sợi bông dính máu hồng tươi của Quỷ Đao, tung bay giữa không trung.
Chúng nhân trong đình thấy mấy sợi bông bay phất phơ, ngây người nhìn.
Trường kiếm bạt ra sau, Quỷ Đao Trần mới dám hít thở.
Mũi kiếm xuyên qua áo bông, đâm vào trong ngực hắn hai phân, cũng không thương hại đến phổi.
——Nếu không có chuôi đao cách trở, còn cả Trương Bằng vỗ làm kiếm kình tiêu bớt, Quỷ Đao Trần đã là quỷ.
Yến Tiểu Lục cẩn thận kiểm tra mũi kiếm đâm thủng qua cương đao.
Sau khi xác định thân kiếm không bị hao tổn, y thở phào nhẹ nhõm, tra lại kiếm vào vỏ.
Tim y vẫn còn đập thình thịch, ánh mắt mang theo nghi vấn, trộm nhìn sư huynh.
Trương Bằng biết nghi vấn của sư đệ.
"Loại người đẳng cấp này, không có tư cách chết dưới kiếm phái Thanh Thành."
Trường đao của Quỷ Đao Trần, rơi leng keng xuống đất.
Cơ hồ cùng lúc đó, hai trăm người ngoài đình, binh khí trên tay cũng đều rơi xuống mặt đất lầy lội.
Có người thậm chí quỳ xuống.
——Những phàm nhân này, không ngang hàng với chúng ta.
Tiểu Lục thấy cảnh tượng này, rốt cục minh bạch ý tứ trong lời nói của sư huynh.
Quỷ Đao Trần ngực thấm đỏ, cả người nằm úp sấp trên mặt đất, thấy Thanh Thành kiếm sĩ liếc mắt một cái, những người chạy đến không ai dám đỡ dậy.
Hắn cả đời này không cầm được đao nữa.
Không ai biết tăm tích hắn sau đó.
Có lời đồn nói là hắn xuất gia, cũng có người nói bị cừu gia giết.
Băng trộm cướp của hắn ở Quán huyện, cũng đều tán ra chạy trốn khỏi huyện.
Hết thảy toàn bộ bởi vì nhất kiếm của một thiếu niên mười bảy tuổi.
——Đấy là phái Thanh Thành.
Thậm chí ngay cả Trang lão gia tử thỉnh hai vị kiếm hiệp hạ sơn cũng cả kinh không dám nói lời nào——Trước một sức mạnh quá kinh khủng quá đáng sợ, không phải ai cũng có đảm lượng nhờ vả.
Trương Bằng và Yến Tiểu Lục cũng không có nói chuyện với bọn họ.
Không nói gì cũng là tất yếu.
Họ một lần nữa dùng vải gói kỹ trường kiếm, phủ áo tơi, đội nón trúc, rời "Ngũ Lý Vọng Đình", theo sơn lộ trở về.
Nội ngoại đình hai trăm người nhìn theo hai thân ảnh dần biến mất trong mưa trong mưa.
Hai trăm ánh mắt, giống như cung kính nhìn thần linh..