Võ Đạo Đan Tôn

- Long Trượng Vương, có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu, ba người liên thủ đối phó một vãn bối thì xem là hảo hán gì chứ, hôm nay đám người chúng ta liều mạng với các ngươi.

Bọn Cửu Long Vương tuy rằng thực lực yếu, nhưng không muốn nhìn thấy một mình Lâm Tiêu phải khổ chiến.

- Chỉ bằng các ngươi?

Nhìn đám người Cửu Long Vương, Long Trượng Vương nhịn không được xùy~~ cười một tiếng, nếu như không phải thành Nhân Minh cấm giết người, loại như Cửu Long Vương, Tiêu Càn bọn hắn, đến bao nhiêu cũng không đủ một mình hắn giết.

- Cửu Long Vương, các ngươi đều lui ra đi.

Ở giữa ba người, Lâm Tiêu mở miệng, thần sắc bình thản.

- Lâm Tiêu.

Đám Cửu Long Vương nóng nảy.

- Yên tâm đi, chỉ bằng ba người này mà muốn đối phó Lâm Tiêu ta, còn kém xa lắm, các ngươi ở lại đây ngược lại chỉ phiền toái.

- Cuồng vọng.

Long Trượng Vương phẫn nộ rồi, khẩu khí đối phương thật lớn, khiến cho trong lòng của hắn cực kỳ khó chịu, coi như là thập đại Vương giả nhị trọng đỉnh phong thành Nhân Minh, cũng không dám nói có thể ổn thắng ba người bọn họ.

- Đã như vậy thì cho hắn một cái giáo huấn cả đời khó quên đi, để sau này hắn thấy Long Trượng Vương ta liền không dám lộ diện nữa.

Ánh mắt Long Trượng Vương trở nên dữ tợn.

- Đáng giận.

Đám người Cửu Long Vương trong lòng biệt khuất, sau khi liếc mắt nhìn nhau chỉ đành lui về, bọn hắn cũng biết Lâm Tiêu nói không sai, dùng thực lực của bọn hắn mà lưu lại, không những không thể trợ giúp Lâm Tiêu ngược lại còn khiến hắn kiêng kị, bó tay bó chân, trong lòng bọn hắn chỉ hận thực lực của mình quá yếu, không thể trợ giúp Lâm Tiêu một tay.

- Tốt rồi, chỉ còn lại bốn người chúng ta thôi, để ta xem ba người các ngươi đến cùng có năng lực gì, lại dám can đảm chiếm lấy khu vực hạch tâm của Đế quốc Võ Linh ta lâu như vậy.

Nói xong, Lâm Tiêu vừa sải bước ra, ngang nhiên xuất thủ.

Ầm ầm!

Lâm Tiêu ra chiêu trước, tốc độ quỷ mị khiến hắn lập tức đi tới trước mặt Long Trượng Vương, một đao chém về phía Long Trượng Vương vội vàng không kịp chuẩn bị đồng thời quay người một trái một phải lần nữa ra chiêu, phân biệt chém về phía Bạo Châm Vương và Kim Phiến Vương.

- Cuồng vọng.

- Muốn chết.

- Quá kiêu ngạo rồi.

Ba người Long Trượng Vương như thế nào cũng không nghĩ ra, Lâm Tiêu lại dám xuất thủ trước khiêu khích ba người bọn hắn, trong tiếng hét phẫn nộ cũng lập tức xuất thủ.

Hư không trong phạm vi bốn người chia năm xẻ bảy, khắp nơi đều là vết nứt không gian.

Trong khe hở không gian đen kịt bùng lên, bốn đạo nhân ảnh điên cuồng giao thoa, ánh đao, phiến ảnh, châm mang, quải trượng, bốn loại binh khí như thiểm điện giao thoa với nhau.

- Rõ ràng thực sự đánh nhau?

- Lấy một địch ba, Lâm Tiêu này điên rồi phải không?

- Ông trời của ta ơi, quá kích thích rồi!

Mọi người vây xem nguyên một đám trợn mắt há hốc mồm, vì dũng khí của Lâm Tiêu mà cảm thấy rung động.

Rầm rầm rầm.

Trên không khu vực hạch tâm, từng đạo vết nứt không gian thông thiên tràn ngập, các loại lưu quang lập loè, bụi mù bạo tán, bao phủ trọn phiến Thiên Địa thành một thế giới kì dị.

- Tiểu tử, thực lực của ngươi không tệ, đủ để được xưng tụng là kinh thái tuyệt diễm, nhưng thiên tài thì thiên tài, ta sẽ cho ngươi biết, thực lực của ngươi, ở trước mặt ba người chúng ta căn bản không đáng nhắc tới.

- Long Trượng Cuồng Ảnh.

Long Trượng Vương có thể nói là người mạnh nhất trong ba người, cũng là một người cực kỳ có ngạo khí, hắn nắm giữ 29 đạo Không Gian Đạo Văn chi lực, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào hàng ngũ thập đại Vương giả nhị trọng đỉnh phong thành Nhân Minh, đã từng giết qua không biết bao nhiêu thiên tài, sự cuồng vọng của Lâm Tiêu đã khiến trong lòng hắn nổi lên sát cơ.

- Uy lực quả thật đáng sợ.

Vừa mới giao thủ với ba người Long Trượng Vương, Lâm Tiêu đối với thực lực ba người đã thoáng có chỗ hiểu rõ, Long Trượng Vương mạnh nhất, phong cách của hắn cũng bá đạo, công kích chưa bao giờ lề mà lề mề, mà một đường bạo đến cùng, có thể nói là kinh thế tuyệt tục, Lâm Tiêu đây là lần đầu tiên nhìn thấy công kích của một người có thể bá đạo đến loại tình trạng này, còn mạnh hơn cả La Kinh Thiên.

Một đầu Cự Long gào thét từ trong quải trượng Long Trượng Vương bốc lên mà ra, đầu quải trượng hóa thành Long khẩu, một đường bạo toái tất cả hư không ven đường, nghiền áp tới Lâm Tiêu, chưởng uy mênh mông cuồn cuộn, vô cùng cường thế.

Ma Long Quyền Sáo và Long Văn Đao đồng thời thúc dục, Lâm Tiêu một đao nghênh tiếp lấy.

- Huyền Long Vô Hối.

Lâm Tiêu vừa ra tay, đã là Long Văn Đao Quyết thức thứ tư mạnh nhất mà hiện giờ hắn nắm giữ, nương theo đao hồn đạt tới nhất trọng đỉnh phong, cùng với tăng phúc từ Ma Long Quyền Sáo và Long Văn Đao, lần này toàn lực ra tay Huyền Long Vô Hối càng thêm bá đạo, càng thêm có tính hủy diệt, Long Văn Đao hóa thành Long thủ, phát sau mà đến trước, đụng vào với hư ảnh do Long trượng hóa thành.

Ầm ầm.

Một đao một trượng hai cây Vương giả chi binh va chạm, hai đầu Cự Long hư ảnh đồng thời nát bấy, nhưng Cự Long hư ảnh dù sao chỉ là ảo ảnh do Chân Nguyên và ý cảnh ngưng kết ra, uy lực lớn nhất vẫn là vũ khí trong tay hai người, lưỡi đao và đầu trượng điên cuồng ma sát, lập tức bộc phát ra ngàn vạn năng lượng hỏa hoa, sóng xung kích sáng lạn tựa như ngôi sao nổ tung trong tinh không, vô cùng sáng lạn.

Hai cổ lực lượng không ngừng trùng kích, trong tiếng ầm vang, hai người cùng lui ngược ra ngoài.

Long Trượng Vương có thân thể và Chân Nguyên của Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong, mà Lâm Tiêu thì lại có phòng ngự cường đại của Tinh Thần Tôi Thể Quyết và Thiên Mang khải, giao phong lần này, cả hai ngang tay, nếu như phải phân ra cao thấp thì kỳ thật Lâm Tiêu dựa vào Ma Long Quyền Sáo và Long Văn Đao càng hơn một bậc..

Nhưng, giao chiến với Lâm Tiêu cũng không phải chỉ một mình Long Trượng Vương.

Sưu sưu.

Với tư cách Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong thành danh lâu năm, Bạo Châm Vương và Kim Phiến Vương ở phương diện nhãn lực, nắm chắc thời cơ chiến đấu đều đạt tới đăng phong tạo cực, chẳng biết lúc nào, hai người đã một trái một phải xuất hiện ở sau lưng Lâm Tiêu, một người nắm tú hoa châm, một người thì xòe ra kim phiến, đồng thời phát động ra tiến công mãnh liệt.

Bên trái, cây quạt màu vàng vẽ ra trong hư không một dòng sông màu vàng, dòng sông trào lên, sáng lạn xinh đẹp, lại hiện ra hàn quang trí mạng, phía bên phải, bóng châm mờ ảo, trốn vào hư không, vô thanh vô tức, quỷ mị mộng ảo, chỉ có tầng tầng không gian loạn lưu bạo toái thể hiện sự khủng bố của nó.

Hai đại công kích cơ hồ cùng một lúc đi tới sau lưng Lâm Tiêu.

- Thiên Chưởng Giám -- Chưởng Diệt Càn Khôn.

Lâm Tiêu hít sâu một hơi, thừa dịp xung lực rút lui, ngay khi hai đại công kích đồng thời đến liền quay người đánh ra một chưởng.

Thiên Chưởng Giám chính là tuyệt kỹ thật sát của Vương giả Sinh Tử cảnh tam trọng La Sơn Tông, La Huyền Cơ, uy lực của nó mẽ, tuyệt đối thuộc loại đáng sợ trong võ học Vương phẩm, một chưởng đánh ra, Càn Khôn cuốn, thế giới mờ ảo, một bàn tay cực lớn ép xuống, phảng phất Phật Đà ở Thiên Ngoại vươn bàn tay ra, một chưởng bóp vỡ dòng sông màu vàng, đồng thời nắm lấy bạo châm khủng bố trong tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui