Võ Đạo Đan Tôn

- Muốn chạy thoát tay ta? Nằm mơ!

- Tà Ảnh Vô Song!

Tà Thử Vương rống to một tiếng, tay phải hóa thành vô số trảo ảnh điên cuồng trảo nhiếp Lâm Tiêu, tốc độ hắn nhanh kinh người, trảo ảnh đem Lâm Tiêu đinh lên vách tường chẳng khác gì một bức họa.

Phanh!

Thân hình Lâm Tiêu ầm ầm dập nát, hóa thành nguyên khí tinh thuần tiêu tán trong không trung, nào ngờ chỉ là một phân thân.

- Cái gì?

Tà Thử Vương kinh ngạc, đột nhiên cảm nhận được tia dao động từ nơi khác, quay đầu lại, liền nhìn thấy Lâm Tiêu đã thoát ra phòng ngự của mình đi tới thông đạo phía trước.

- Tà Thử Vương, thứ cho ta không phụng bồi!

Thanh âm tiếng cười chế nhạo truyền tới, Lâm Tiêu cũng không thèm để ý đối phương, thân hình như điện bay đi.

- Đáng giận, tiểu tử, ngươi chạy đi đâu!

Tà Thử Vương tức giận muốn bốc khói, hắn đường đường sinh tử tam trọng ngăn tại cửa, lại không thể ngăn cản một sinh tử nhị trọng, truyền ra ngoài hắn sẽ trở thành trò cười.

- Tên đáng chết, ta nhất định phải giết ngươi!

Tà Thử Vương hổn hển, điên cuồng truy kích.

Trong thông đạo, thân hình Lâm Tiêu lao nhanh như điện, do phong áo nghĩa gia thành, tốc độ nhanh tới mức khiến người không thể tin, mặc cho Tà Thử Vương đuổi thế nào cũng không thể kéo gần cự ly.

Trong lòng Tà Thử Vương vừa giận vừa sợ, luận tốc độ hắn cũng không có ưu điểm, nhưng cũng không thể xem là chậm, không nghĩ tới lại đuổi không kịp một vương giả nhị trọng.

- Đáng giận, lai lịch tiểu tử này như thế nào, chỉ đạt nhị trọng đỉnh phong lại lợi hại như vậy, không được, tuyệt không thể cho hắn chạy thoát, vừa rồi tiểu tử kia nhất định chiếm được bảo bối, nhất định phải đuổi kịp!

Tà Thử Vương điên cuồng phóng thích yêu nguyên, không biết hắn thi triển bí pháp gì, tốc độ bạo tăng nhanh chóng tới gần Lâm Tiêu.

- Tiểu tử, tên kia có thể sẽ đuổi kịp.

Long gia cười cười nói:

- Nếu ngươi muốn động thủ giết hắn thì nhanh một chút, chỉ cần thả tiểu Viêm, hai ngươi liên thủ có chín thành giết được hắn.

- Lâm Tiêu ca ca, để tiểu Viêm giúp ngươi giết con chuột thối kia!

Thanh âm tiểu Viêm vô cùng hưng phấn.

- Giết hắn làm gì, hắn không lấy được chút bảo vật nào, trên người có đồ tốt gì chứ, thay vì lãng phí thời gian giết hắn, chẳng thà nhanh chóng đi vào sâu trong bảo điện, nhóm người Man tộc đã đi lâu rồi, bằng hắn muốn đuổi kịp ta, kiếp sau đi!

Lâm Tiêu cười lạnh một tiếng, phong áo nghĩa lưu chuyển, tốc độ tăng nhanh, lại tiếp tục kéo xa cự ly với Tà Thử Vương.

Không phải hắn muốn bỏ qua tên kia, với thực lực của hắn liên thủ cùng tiểu Viêm, có chín thành kích sát đối phương, chỉ cần hao tổn chút thời gian, nhưng nơi này không phải Thông đạo Bách Lưu, tùy thời đều có thể gặp được vương giả khác chạy tới, vì một Tà Thử Vương không chút giá trị mạo hiểm bại lộ lá bài tẩy của chính mình, còn không bằng nhanh chóng tìm thêm bảo tàng.

- Ha ha, tiểu tử ngươi!

Long gia cười sảng khoái:

- Quyết định của ngươi đúng ý ta, ta đã cảm nhận được ở đầu kia thông đạo tuyệt đối có đại bảo bối làm ngươi đỏ mắt, nếu còn ở đây lãng phí thời gian giết Tà Thử Vương, thật sự là quá uổng phí.

- Đại bảo bối làm ta đỏ mắt?

Lâm Tiêu sáng mắt, hai chữ bảo bối làm hắn nôn nóng, lời của Long gia làm cho hắn thập phần tin tưởng.

Bá!

Nghĩ tới đây, Lâm tiêu hóa thành lưu quang bay nhanh về phía trước.

- Đáng giận!

Mắt thấy chính mình sắp có cơ hội công kích đối phương, không nghĩ tới tốc độ của Lâm Tiêu bất thình lình gia tăng lại bị kéo xa cự ly lần nữa.

Nhất thời một người một yêu nhanh chóng bay tới trước, ước chừng qua vài phút, cuối thông đạo chợt rộng mở, một cỗ dao động hồn dày từ trong đại điện phía trước truyền tới.

Bá!

Như viên lưu tinh, Lâm Tiêu xông vào đại điện phía trước.

Xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu là một đại điện rộng lớn như một quảng trường, chung quanh đại điện cũng có thông đạo bao quanh.

Trong đại điện đã có vài đạo thân ảnh, Tịnh Thiên Huyên, Huyền Diệu Vương, Phi Loan Vương, Thiên Ngạc Vương cùng Thiên Uyên Vương bọn họ, tất cả đều xuất hiện ở nơi này, khuôn mặt lửa nóng nhìn về phía trước, đồng thời không ngừng công kích một vầng hào quang trước mặt, hào quang không ngừng tản ra gợn sóng nhộn nhạo không dứt.

Lâm Tiêu nhìn tới màn hào quang, sau đó nhìn chằm chằm vào vài đạo lưu quang bên trong, thông qua quang mang hơi mỏng hắn lờ mờ nhìn thấy đó là bốn kiện đồ vật, là một thanh trường kiếm, một chiến đao, một cổ ấn cùng một quyền sáo.

- Bảo vật!

Đồng tử Lâm Tiêu co rụt lại, ở thời đại viễn cổ, Man tộc chuyên môn chế tạo vũ khí cùng bảo vật, lúc trước hắn lấy được chỉ là vật phụ trợ, hiện tại rốt cục đã nhìn thấy được bảo vật có tính công kích.

- Tiểu tử, ngươi không tiếp tục trốn nữa sao?

Lúc này Tà Thử Vương đã truy tới, nhìn thấy Lâm Tiêu đứng yên không nhúc nhích, lập tức quát lạnh vung trảo.

Oanh long!

Thân hình Lâm Tiêu chợt bay lên, tránh khỏi công kích của Tà Thử Vương, lao tới bên cạnh nhóm người Huyền Diệu Vương.

- Ân?

Động tĩnh bên này cũng hấp dẫn mọi người, đều dừng công kích nhìn qua.

- Tà Thử Vương, vì sao ngươi động thủ với vương giả Nhân tộc chúng ta?

Huyền Diệu Vương quát to, ngữ khí nghiêm lệ, lo lắng nhìn Lâm Tiêu.

- Ta…

Ánh mắt Tà Thử Vương đảo quanh bốn phía, rất nhanh hiểu được tình huống phát sinh, hắn định nói ra tin tức Lâm Tiêu lấy được bảo tàng, nhưng ý niệm xoay chuyển liền im lặng nuốt xuống.

- Ha ha ha, Huyền Diệu Vương, xin lỗi, ta chỉ là vui đùa với Lâm Tiêu huynh đệ một chút mà thôi.

Ánh mắt Tà Thử Vương liếc qua Lâm Tiêu không chút hảo ý, nếu hắn đem tin tức Lâm Tiêu lấy được bảo tàng trong thông đạo truyền đi ra, với thực lực của hắn muốn cướp được bảo vật trong tay nhiều cường giả như vậy khả năng cực kỳ bé nhỏ, một khi đã như vậy còn không bằng tạm thời để trong lòng, đợi có cơ hội mới đơn độc giết chết tiểu tử kia, cướp về bảo vật.

Nghĩ tới đây, hắn đưa mắt nhìn qua màn hào quang giữa không trung.

Vừa nhìn lên, ánh mắt của hắn không khỏi co rụt lại, hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức hồn hậu truyền ra, tuyệt đối không phải vật bình thường.

- Đa tạ Huyền Diệu Vương xuất thủ.

Lâm Tiêu lên tiếng cảm tạ.

Huyền Diệu Vương lắc đầu, trong ánh mắt có tia lo lắng, nói:

- Lâm Tiêu, ngươi hãy đi theo sát cạnh ta, trong bảo điện nguy hiểm trùng điệp, ta cũng rất khó bảo đảm an toàn cho ngươi, nhưng ít ra vẫn tốt hơn một mình ngươi chạy loạn, hơn nữa ngươi phải cẩn thận Tà Thử Vương, nhìn dáng vẻ của hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Lâm Tiêu cười cười, đối với lời nhắc nhở của Huyền Diệu Vương trong lòng cảm động, nhưng hắn làm sao không biết ý tưởng của Tà Thử Vương.

- Huyền Diệu Vương, thông đạo này dài như thế, còn có nhiều thạch thất như vậy, các ngươi sao có thể nhanh chóng đi tới nơi này?

Lâm Tiêu nghi hoặc hỏi.

Huyền Diệu Vương cười cười, nguyên lai hắn cùng Thiên Uyên Vương, Phi Loan Vương tiến vào chung một thông đạo, sau khi hắn tới Phi Loan Vương cùng Thiên Uyên Vương đã mở ra vài mật thất, kết quả không thu hoạch được gì, nhìn thông đạo tràn đầy mật thất ba người đành bỏ qua ý tưởng tiếp tục tìm bảo vật nơi đó, trực tiếp lao ra thông đạo, dù sao trong thông đạo có quá nhiều mật thất, nếu muốn mở ra toàn bộ không dùng mười ngày nửa tháng thì không khả năng, mà tiêu hao thời gian như vậy cũng đủ cho Man tộc đoạt hết bảo vật, cho nên họ quyết đi tìm bảo tàng tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui