Võ Đạo Đan Tôn

Chương 134: Liên tiếp đánh bại kẻ địch. (1)

- Ha ha, Lâm Tiêu, ta cũng không phải là Lưu Vũ Chu, nếu như ngươi chỉ biết tránh né, không biết phản kháng, sớm muộn gì cũng bị ta đánh trúng mà bại lui!

Phương Dũng cười ha ha, vẻ mặt tự tin, lại là khuyên nhủ:

- Ngươi mới gia nhập Võ điện ba tháng, coi như là thua ở dưới tay Phương Dũng ta cũng không mất mặt, ta khuyên ngươi vẫn là nên ngoan ngoãn đầu hàng, đem danh hiệu thiên tài đệ tử cho ta, cũng bớt cho ngươi bị một trận da thịt thống khổ.

Phương Dũng cười to ra tiếng, đồng thời hai tay giống như cối xay đánh ra không ngừng, uy lực vô cùng.

Lâm Tiêu im lặng không nói, thân hình chớp động qua lại trên quảng trường.

Hô! Hô! Hô!

Công kích của Phương Dũng thế mạnh lực trầm, mỗi một chiêu đều cường đại vô cùng, trên tràng kình phong gào thét không ngừng, uy phong lẫm liệt, mà Lâm Tiêu lại là hóa thành một con cá nhỏ ở dưới công kích của Phương Dũng không ngừng né tránh, uyển chuyển như quỷ mị.

Công kích của Phương Dũng mặc dù cường đại nhưng ở dưới né tránh của Lâm Tiêu, qua hơn mười chiêu cũng là ngay cả một sợi tóc của Lâm Tiêu đều không quét trúng.

- Lâm Tiêu này tu luyện loại thân pháp gì, thoạt nhìn tựa hồ không yếu?

- Há lại chỉ là không yếu, các ngươi nhìn xem tốc độ né tránh của Lâm Tiêu hoàn toàn kém hơn tốc độ xuất chưởng của Phương Dũng, nhưng mỗi một lần đều có thể né qua sát nút, hiển nhiên thành tựu ở phương diện thân pháp đã đạt đến cảnh giới cực cao.

- Bàn về thực lực, Lâm Tiêu căn bản cũng không phải là đối thủ của Phương Dũng, không nghĩ tới bằng vào bộ thân pháp này, Lâm Tiêu thế nhưng có thể kiên trì lâu như vậy.

- Nếu như không phải là do huyền ảo của thân pháp này, Lâm Tiêu kia sớm đã bị Phương Dũng một chưởng phách xuống rồi.

Bốn phía quảng trường, thấy Lâm Tiêu ở dưới chưởng phong của Phương Dũng mà không ngừng né tránh, tựa như quỷ mị, tất cả mọi người đều là không nhịn được mà sợ hãi than.

Ở trong mắt bọn hắn, nếu như không phải là thân pháp của Lâm Tiêu đủ huyền ảo mà nói, giờ phút này hắn hẳn đã bị Phương Dũng đánh bại.

- Lâm Tiêu, ngươi cái tên chết nhát này, có gan thì cùng lão tử đánh một chưởng, chỉ biết trốn thì làm sao coi là võ giả.

Mười mấy chiêu mà không thể đem Lâm Tiêu bắt lại, trong lòng Phương Dũng không nhịn được có chút lo lắng, chửi ầm lên.

Theo tiếng mắng của hắn, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển, chưởng pháp vốn là uy phong lẫm liệt đột nhiên uy lực đại tăng, vô số chưởng ảnh hóa thành từng đoàn lốc xoáy tịch quyển hướng Lâm Tiêu.

- Hát!
Lâm Tiêu tựa hồ tránh không thoát công kích của Phương Dũng, mắt thấy liền muốn bại lui, song quyền đánh ra lung tung về phía trước, vốn là Phương Dũng đang đuổi theo công kích Lâm Tiêu, tung người đánh tới, không nghĩ tới Lâm Tiêu đột nhiên oanh ra một quyền vừa lúc đánh trúng lồng ngực của hắn, trực tiếp đem Phương Dũng đánh tới không vận nổi một chút sức, ngã nhào trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.

- Cái gì? Lâm Tiêu cư nhiên lại thắng rồi?

- Vận khí của Lâm Tiêu này thật sự quá tốt đi, thật sự là vận cứt chó a!

- Thế này mà cũng có thể đánh thắng được Phương Dũng, lão thiên, không phải là ta hoa mắt đi?

Trên quảng trường, vô số đệ tử trừng lớn hai mắt, gào thét ra tiếng giống như gặp quỷ, từ góc độ của bọn hắn nhìn xem, lúc trước Lâm Tiêu rõ ràng liền muốn bại lui, ở trước lúc bị bại giãy dụa lung tung mà thôi, không nghĩ tới Phương Dũng xông ra vừa lúc đụng vào quyền đầu của Lâm Tiêu, khiến cho hắn cuối cùng thảm bại, vận khí như vậy quả thực so với dẫm cứt chó còn phải khó hơn.

- Lâm Tiêu, ta tới khiêu chiến ngươi!

Không đợi Phương Dũng đứng dậy, trong đám người lại là ba người nhảy ra, vội vàng hô to lên vô cùng, khẩn cấp muốn khiêu chiến Lâm Tiêu.

- Ta là người thứ nhất đi ra.

- Hừ, ta mới là người thứ nhất hô lên.

- Ta so với cách ngươi liền là đầu tiên đi đến giữa quảng trường.

Ba tên võ giả đều không muốn nhường nhịn nhau, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu giống như là nhìn một khối thịt béo khổng lồ, ai cũng muốn chạy lên cắn một miếng.

Dù sao căn cứ vào quy củ của Võ điện, võ giả tân tấn sau khi trải qua ba tháng tu luyện mặc dù phải tiếp nhận khiêu chiến của đệ tử bình thường, nhưng danh sách khiêu chiến này là có hạn, người bị khiêu chiến có thể lựa chọn một ngày nhiều nhất bị ba người khiêu chiến, nếu như số lượng nhiều hơn thì hoàn toàn có thể cự tuyệt, nếu không sau này suốt ngày bị người khiêu chiến, cho dù là người sắt cũng căn bản là gánh không được a, hơn nữa chẳng những số lượng khiêu chiến bị hạn chế, sau khi bị thương cũng có thể cự tuyệt khiêu chiến.

Nói cách khác, Lâm Tiêu đã bị Lưu Vũ Chu cùng Phương Dũng khiêu chiến qua, hôm nay có thể nhận thêm một người nữa khiêu chiến, những người còn lại liền không có tư cách rồi, cái này để cho bọn họ đối với một cái danh sách cuối cùng này đặc biệt xem trọng.

Lâm Tiêu lắc đầu, không để ý đến ba người cãi nhau, trực tiếp đi tới trước mặt Phương Dũng đưa ra tay phải.

- Mụ nội nó, vận khí hôm nay quả thực là quá xui rồi, nếu không một chưởng của ta là có thể đánh bại ngươi!
Phương Dũng đầy mặt không cam lòng từ trong lệnh bài đệ tử của chính mình chuyển cho Lâm Tiêu 50 điểm cống hiến, mặt mày xám tro mà chui vào trong đám người.

Mà một bên, ba người cãi nhau lúc trước đã có kết quả, hai gã đệ tử đầy mặt không cam lòng mà lui xuống, trên tràng chỉ còn lại một gã đệ tử mặt mày dữ tợn.

- Ha ha!
Đệ tử sắc mặt dữ tợn kia dương dương đắc ý, cười to mấy tiếng, bước nhanh về phía Lâm Tiêu, hưng phấn nói:

- Lâm Tiêu, ta vốn cho là không có cơ hội, không nghĩ tới ngươi cứng mạng như vậy, kiên trì cho tới bây giờ còn không bại, ha ha, xem ra là lão thiên chiếu cố ta, muốn để cho Lưu Mãnh ta tấn cấp đệ tử thiên tài, hắc hắc, đánh bại ngươi, lão tử cũng có thể thể nghiệm một chút tư vị đệ tử thiên tài là gì.

Lưu Mãnh cười lớn một tiếng, đồng thời một quyền hướng về phía Lâm Tiêu oanh tới.

- Phanh!
Lưu Mãnh này nếu so sánh với Lưu Vũ Chu cùng Phương Dũng lúc trước rõ ràng là mạnh hơn, một quyền oanh ra cư nhiên khiến cho người ta có một loại cảm giác khó có thể hô hấp, kình phong cuồng bạo đập vào mặt làm cho người ta cơ hồ không mở nổi mắt ra.

- Vận khí của Lưu Mãnh này thật tốt a, không nghĩ tới bị hắn chiếm tiện nghi cuối cùng, một quyền này của hắn đánh ra chẳng những có thể trở thành đệ tử thiên tài, lại càng dễ dàng kiếm được 50 điểm cống hiến, đây nhưng là tương đương với một viên Nguyên Khí đan a!
Dưới hâm mộ của vô số đệ tử, chỉ có trong con ngươi của Vương Vũ tựa hồ mang theo nụ cười.

Trong tràng, Lâm Tiêu đối mặt với công kích của Lưu Mãnh chật vật né tránh, quyền đầu cuồng mãnh trực tiếp đánh sát qua tay áo của Lâm Tiêu, nếu như không phải hắn tránh né nhanh, thiếu một chút Lâm Tiêu sẽ bị Lưu Mãnh thật sự đánh trúng, bại lui mà xuống.

Một quyền này của Lưu Mãnh đánh ra, vô số đệ tử dưới tràng lắc đầu than thở, hiển nhiên bọn họ đều đã nhìn ra thực lực của Lâm Tiêu xa xa không bằng Lưu Mãnh, rất có thể không kiên trì được bao lâu, xem ra vinh quang của danh hiệu đệ tử thiên tài này cuối cùng sẽ bị Lưu Mãnh đoạt lấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui