Võ Đạo Đan Tôn

Lúc đầu hắn còn không rõ lắm Ổ Hạo tìm Lâm Nhu vì việc gì, hiện giờ nghe xong trong lòng liền hiểu rõ, xem ra là Lâm Nhu này không biết ở đâu chọc Ổ Hạo. Trên thực tế, Ổ Hạo chỉ là một gã đệ tử, cho dù thiên phú có cao, cũng không có cách nào nhúng tay vào nhân sự Đan Các, bất quá nếu Ổ Hạo đã mở miệng. . .

Lý chấp sự hiểu rất rõ địa vị của Ổ Hạo trong Đan Các, năm nay gần mười chín tuổi đã đạt tới Chân Võ giả tam chuyển, hơn nữa hắn còn là nhất phẩm Luyện Dược Sư, sắp tấn cấp nhị phẩm, Ổ Hạo hoàn toàn có thể nói là đệ nhất thiên tài trong mấy chục năm gần đây của Đan Các, càng có danh xưng trẻ tuổi đệ nhất thiên tài Tân Vệ Thành Lý chấp sự thậm chí còn nghe nói, vài tên trưởng lão trong các đang cố ý sau khi thiên tài đệ tử đại bỉ lần này kết thúc sẽ đưa hắn đưa đến thiên tài doanh phân bộ quận thành d dể bồi dưỡng, tương lai có lẽ có thể trở thành các chủ Đan Các kế nhiệm tại Tân Vệ Thành, tương lai Ổ Hạo hoàn toàn có thể nói là bừng sáng.

Nghĩ vậy, Lý chấp sự lúc này nở nụ cười:

- Nếu ngươi đã mở miệng, chỗ ta đương nhiên không có vấn đề, bất quá Lâm Nhu này bây giờ là học đồ của Lục Ly, chuyện này còn cần Lục Ly đáp ứng.

- Chuyện này ta sẽ đi nói với Lục Ly, còn lại thì phiền toái Lý chấp sự rồi.

Ổ Hạo mỉm cười.

- Đâu có gì đâu.

Lý chấp sự ha ha cười cười:

- Vậy ta sẽ đi xử lý thủ tục, để Lâm Nhu này lập tức xéo đi.

Có thể thông qua chút việc nhỏ đánh tốt quan hệ với các chủ tương lai, Lý chấp sự rất cam tâm tình nguyện, về phần Lâm Nhu kia, ai quản đến nàng chứ.

Trong một phòng thí nghiệm nào đó trong Đan Các, Lâm Nhu đang cẩn thận từng li từng tí lau sạch lấy dụng cụ, động tác của nàng rất nhu hòa, mỗi một bước đều cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng nghiêm cẩn.

Sau khi tấn cấp Luyện Tủy, Lâm Nhu tuy rằng đã trở thành luyện dược học đồ của Đan Các, nhưng chuyện nàng làm mỗi ngày, cũng chỉ là phân lấy linh dược, quét dọn phòng thí nghiệm và lau chùi dụng cụ mà thôi, bất quá cho dù như thế, trong lòng Lâm Nhu vẫn rất thỏa mãn. Ba tháng này, có thể nói là một đoạn cuộc sống vui vẻ nhất của Lâm Nhu, tuy rằng không thể tự mình luyện dược, nhưng trong quá trình quan sát Lục Ly luyện dược, Lâm Nhu đã học được rất nhiều thứ, đối với quá trình, thủ pháp luyện dược đã không chỉ giới hạn ở lý luận nữa.

- Nghe Lục Ly đạo sư nói, mấy ngày nữa, ta có thể bắt đầu tự mình luyện chế một ít thảo dược bình thường rồi, ta phải nghĩ biện pháp đi mua một cái lò đan mới được.

Lâm Nhu trong nội tâm vừa vui vẻ, lại buồn rầu, một cái lò đan rẻ nhất cũng cần mấy trăm lượng, đối với Lâm Nhu mà nói, đó cũng không phải một con số nhỏ.

Đát đát. . .

Lúc này, một hồi tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Lâm Nhu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đạo sư của mình Lục Ly đang chậm rãi đi tới chỗ mình, Lâm Nhu lúc này thả ra đồ vật trong tay, cung kính đứng ở một bên.

- Lục Ly đạo sư!

Lâm Nhu cung kính lên tiếng, không có nửa phần thất lễ.

Ánh mắt Lục Ly nhìn qua Lâm Nhu rất là do dự. Đối với Lâm Nhu Lục Ly hay rất thoả mãn, không nói đến cái nàng, nàng trụ cột vững chắc, nghe lời chăm chú, bất luận chuyện gì mình phân phó đều có thể dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành, mà lại chịu khó, quản lý mọi thứ ngay ngắn rõ ràng, khiến Lục Ly rất ưa thích. Có thể nói, Lâm Nhu là luyện dược học đồ ưu tú, nghe lời nhất hắn gặp được trong những năm qua.

Vốn trong ý định của Lục Ly, hắn còn chuẩn bị hảo hảo bồi dưỡng Lâm Nhu một chút, nhưng tiếc. . .

Lục Ly trong nội tâm khe khẽ thở dài, trong nội tâm nghĩ đến lời Ổ Hạo nói với mình trowcs kia, ánh mắt dần trở nên kiên quyết.

- Lâm Nhu, ngươi trở về đi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần phải đến Đan Các nữa.

Lục Ly bình thản nói.

- Cái gì?

Lâm Nhu khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn qua Lục Ly, giống như không nghe rõ, trong ánh mắt toát ra thần sắc không dám tin tưởng.

- Ta nói, bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần phải đến Đan Các nữa. Ngươi, bị Đan Các chúng ta trục xuất.

Lục Ly đạm mạc nói.

Thanh âm của hắn không lớn, nhưng từng chữ, đều trùng trùng điệp điệp rơi vào trong tai Lâm Nhu, phảng phất sấm sét.

Mặt Lâm Nhu lập tức trở nên trắng bệch, không có một tia huyết sắc.

- Ta. . . Ta bị Đan Các trục xuất?

Lâm Nhu chỉ cảm thấy trong óc ông ông tác hưởng, như thế nào cũng không thể tin được mọi thứ mình nghe, nàng trước kia vẫn còn ước mơ lấy sau không lâu nữa sẽ được luyện dược, nhưng hôm nay lời Lục Ly đạo sư nói lại như một thanh thiết chùy trùng trùng điệp điệp đập vào trong lòng của nàng, khiến nàng khó thở nổi, thân thể thiếu chút nữa xụi lơ xuống.

- Không. . . Sẽ không đâu. . .

Lâm Nhu hai mắt ngấn nước, nước mắt lập tức muốn chảy xuôi xuống:

- Đạo sư, vì sao, ta làm sai cái gì?

- Aizz.

Lục Ly thở dài một tiếng, quay người rời đi.

- Muốn trách, thì trách nhị ca Lâm Tiêu của ngươi đi.

Xa xa, thanh âm Lục Ly nhẹ nhàng truyền đến.

- Nhị ca? !

Lâm Nhu giật mình:

- Nhị ca hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

Lâm Nhu hiện giờ hoàn toàn xua tan đi tuyệt vọng trong lòng, nước mắt thoáng ngừng lại, tràn đầy lo lắng đối với Lâm Tiêu.

. . .

- Tốt rồi Lâm Tiêu, chuyện này thành vệ quân chúng ta đã điều tra xong, ba người bọn hắn ở trước mặt mọi người ra tay trong thành, ta sẽ báo cho thế lực bọn hắn biết, cho bọn hắn trừng phạt nghiêm khắc, ngươi có thể đi về trước.

Trong thành vệ sở Tân Vệ Thành, Lâm Tiêu dưới ánh mắt khôi ngô đại hán rời khỏi thành vệ sở.

- Đi, đi xem Tam muội.

Trải qua lăn qua lăn lại một hồi, sắc trời đã gần về chiều, Lâm Tiêu mang theo lò đan trực tiếp đi tới chỗ Đan Các, chậm một chút nữa, Tam muội sẽ về nhà mất.

Cách đó không xa, đại môn Đan Các xuất hiện ngay trước mặt Lâm Tiêu, ngay khi Lâm Tiêu vừa mới chuẩn bị đi vào thì chỉ thấy Lâm Nhu vội vội vàng vàng từ bên trong chạy ra.

- Tam muội!

- Nhị ca!

Lâm Tiêu cùng Lâm Nhu hai người bốn mắt tương đối, thần sắc đều khẽ giật mình.

- Nhị ca, ngươi không sao chứ?

Lâm Nhu sốt ruột dò xét Lâm Tiêu, sau khi nhìn thấy trường bào tổn hại của hắn, lòng nàng liền thắt lại.

- Ta không sao, Tam muội, ngươi sao lại đi ra?

Lâm Tiêu nghi hoặc nhìn qua Lâm Nhu, bản năng cảm giác được Lâm Nhu có chút không đúng, sau khi thấy hai mắt ửng đỏ của nàng, trong nội tâm càng thêm chắc chắn.

- Tam muội, ngươi tại sao khóc? Nói cho nhị ca, có phải là có ai khi dễ ngươi không?

Lâm Tiêu ngăn chặn lửa giận trong lòng, lạnh như băng quát.

- Không, không có ai khi dễ ta đâu.

Lâm Nhu vội vàng lắc đầu.

- Tam muội, ngươi đừng lừa ngươi nhị ca, chẳng lẽ nhị ca còn không biết ngươi sao.

Lâm Tiêu ngữ khí bình tĩnh, vươn tay ôm lấy Lâm Nhu, cảm thụ được thân hình Lâm Nhu mềm nhũn, càng như thế phẫn nộ trong lòng Lâm Tiêu càng thêm bốc lên. Hắn hiểu rất rõ Lâm Nhu, nếu như không phải có chuyện gì, nàng tuyệt sẽ không như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui