Võ Đạo Đan Tôn

Thần Phi mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Tiêu với vẻ ngưng trọng:

- Đồ Dương không phải đệ tử bình thường, đánh bại hắn đối với ta mà nói không phải là việc gì khó, nhưng nếu muốn làm được thoải mái như Lâm Tiêu vả lại còn nắm chắc lực lượng tinh chuẩn như vậy, ta thật không làm được.

- Ở trong điểm này Lâm Tiêu đã cao hơn ta.

Thần Phi nói đúng trọng tâm, trong ánh mắt tuôn ra một đoàn tinh quang:

- Đương nhiên, nếu nói ai mạnh hơn một ít, trước khi tỷ thí ta cũng không biết.

- Tê!

- Lâm Tiêu thật có thể so sánh được với Thần Phi sư huynh?

- Không thể nào đâu?

Nhóm đệ tử Cửu Long bảo trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin, bọn họ hiểu rõ thực lực của Thần Phi sư huynh, nhưng hôm nay nghe lời nói của hắn liền nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng bọn họ.

- Doãn chưởng sự, chúng ta làm sao bây giờ?

Nhìn hiện trường rối loạn thành một bãi, một đầu lĩnh hộ vệ đi tới trước mặt Doãn Vô Vi nhỏ giọng hỏi.

Doãn Vô Vi cười khổ một tiếng:

- Còn có thể làm sao, trước hết cho người trị liệu cho Đồ Dương bọn hắn, ngàn vạn lần không thể để cho bọn hắn chết ở nơi này.

Không cần Doãn Vô Vi phân phó, y sư đã bắt đầu trị liệu cho năm người Đồ Dương, dù sao họ bị đánh trọng thương trong khi làm nhiệm vụ cho Doãn gia, tuy rằng người động thủ là Võ Điện Lâm Tiêu, nhưng Doãn gia cũng có trách nhiệm, nếu không đến lúc đó dù cao tầng Nguyên Vũ thánh địa không trách tội Doãn gia, cũng sẽ lưu lại ấn tượng xấu.

- Lão tiên sinh, ngươi mặt ủ mày ê làm gì, dù sao tiền thưởng nhiệm vụ là cố định, một mình ta hoàn toàn vượt qua năm người Đồ Dương chứ?

Lâm Tiêu bình thản nói.

- Ha ha, đó là tự nhiên, đó là tự nhiên.

Doãn Vô Vi cười nói:

- Lâm thiếu hiệp, không biết vài vị bên cạnh ngươi làm sao an bài? Nếu ngươi muốn làm cho bọn họ gia nhập, mặc dù nhiều thêm một người ta cũng sẽ không ý kiến gì.

Nhiều thêm một người đối với đội ngũ của Doãn Vô Vi mà nói không hề ảnh hưởng, lúc nãy Lâm Tiêu biểu hiện ra thực lực cường đại cũng làm trong lòng Doãn Vô Vi có ý tứ kết giao.

- Lâm Tiêu, mấy người chúng ta xem như xong đi, Lưu Phong sư huynh bị thương cần quay về Tân Vệ thành trị liệu, mấy người chúng ta đi theo sẽ làm vướng chân tay các ngươi, sẽ không đi.

Nhóm người Phí Thần Trữ vội vàng chối từ.

Lâm Tiêu cũng không miễn cưỡng lưu lại, sau một lúc nghỉ ngơi chỉnh đốn, năm người Phí Thần Trữ cùng nhau rời khỏi, mà năm người Đồ Dương cũng được Doãn Vô Vi phân ra vài người trong đội hộ vệ giúp đỡ đưa về Tân Vệ thành, dù sao cũng mới tiến vào núi chưa bao lâu, quay về đường cũ cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn.

- Lâm thiếu hiệp, đội hái thuốc của Doãn gia chúng ta muốn tới một sơn cốc cách nơi này trăm dặm, dọc theo đường đi nguy hiểm trùng điệp, tuy võ nghệ thiếu hiệp cao cường, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút.

Trước khi xuất phát Doãn Vô Vi đặc biệt nhắc nhở.

- Đa tạ Doãn chưởng sự.

Lâm Tiêu gật gật đầu.

Vùng rừng núi nguy hiểm thế nào hắn tự nhiên hiểu rõ trong lòng, cho dù là hóa phàm cảnh cũng có thể vẫn lạc, dù đối phương không nhắc tới, hắn cũng sẽ không phớt lờ.

Đội ngũ lại tiếp tục xuất phát, đoàn người đi thẳng vào khu núi rừng thăm thẳm.

Bên trong rừng rậm u ám ẩm ướt, ngẫu nhiên có trận gió lạnh thổi qua, vô cùng âm trầm đáng sợ.

Bên trong núi sâu tĩnh mịch, mọi người im lặng đi tới, thời khắc cảnh giác khắp bốn phía, không ngừng nhìn vào những nơi âm u tối tăm. Bất kỳ nơi nào cũng phải cẩn thận, bên trong khu rừng luôn nguy hiểm, ở những vị trí tầm thường đều có thể có mai phục khiến người mất mạng.

- Oa!

Đột nhiên một thanh âm khàn khàn kêu lên, từ sau một thân cây thật lớn vọt ra một con ô nha màu xanh biếc, bộ dáng vô cùng xấu xa, giống như viên đạn pháo nháy mắt đi tới đội ngũ hộ vệ.

- Là Lục Văn Độc Nha!

Có người phát ra tiếng hô sợ hãi, vội vàng rút ra vũ khí điên cuồng bổ tới, vẻ mặt thật khẩn trương.

Lục Văn Độc Nha chính là nhị tinh yêu thú, tốc độ cực nhanh, quan trọng nhất là toàn thân đầy độc tố, nếu bị nó cắn một ngụm cho dù có giải dược nhưng xác suất sống sót chỉ có một phần hai, đội hộ vệ Doãn gia đều là võ giả nhị chuyển sơ trung kỳ, căn bản không thể theo kịp tốc độ của nó, chỉ có thể điên cuồng chém lung tung.

Sưu!

Lục Văn Độc Nha đột nhiên biến chuyển trong đao quang kiếm ảnh đầy trời, nhanh như chớp đi tới trước mặt một hộ vệ, há miệng cắn vào cổ họng hắn.

- Không!

Trên mặt hộ vệ kia tràn ngập vẻ hoảng sợ, không kịp né tránh.

Đúng lúc này…

Xuy!

Một đạo kiếm quang sắc bén đột nhiên sáng lên, như lưu quang xẹt qua thiên không, nháy mắt đem Lục Văn Độc Nha chém thành hai khúc.

Ba tháp!

Thi thể bị chia thành hai của Lục Văn Độc Nha rơi xuống đất, máu tươi màu xanh đen chảy ra, phát ra tiếng vang ăn mòn nham thạch lẫn cỏ cây, nháy mắt biến thành một mảnh tối đen.

- Thương!

Thần Phi thu kiếm vào vỏ, giữ im lặng, hai mắt đồng thời đánh giá bốn phía.

Năm đệ tử Cửu Long bảo phụ trách an toàn cho đội ngũ hái thuốc, mà Lục Văn Độc Nha công kích vừa đúng vị trí của hắn.

- Mọi người đề cao cảnh giác, cẩn thận một chút, gặp nguy hiểm đừng bối rối.

Doãn Vô Vi cao giọng quát, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Nơi này mỗi hộ vệ đều do chính Doãn gia bồi dưỡng, bồi dưỡng một võ giả nhị chuyển cần tiêu phí thật nhiều tâm huyết của gia tộc, một khi đã chết, vô cùng tổn thất, hơn nữa có một người chết đi trong nhiệm vụ, gia tộc cũng phải đền bù không ít tiền tài cho gia đình của người chết.

Cho nên đi ra dã ngoại làm nhiệm vụ tràn ngập phiêu lưu, nếu không cẩn thận hộ vệ tử vong quá nhiều, một chuyến nhiệm vụ như thế xem như không công, đôi khi còn thua lỗ lớn, hết thảy đều phải xem vận khí.

- Cũng may lần này tìm được cao thủ của Võ Điện cùng Cửu Long bảo.

Ánh mắt Doãn Vô Vi đảo qua Lâm Tiêu cùng Thần Phi, giờ phút này đội ngũ đã tiến vào rừng rậm hơn mười dặm, trước đó cũng từng gặp phải một ít nguy hiểm, mà nhất tinh yêu thú căn bản không đáng sợ, một ít nhị tinh yêu thú cường đại nếu đội hộ vệ không thể giải quyết đều do Lâm Tiêu cùng Thần Phi nhanh chóng tiêu diệt.

- Ong ong…

Sau một lúc hỗn loạn, đội ngũ lại tiếp tục đi tới, nhưng chưa được bao lâu bốn phía đột nhiên truyền tới thanh âm chấn động cực nhỏ.

- Đây là thanh âm gì?

Một ít cao thủ trong đội ngũ không khỏi nhíu mày, nghi hoặc đánh giá bốn phía.

Lâm Tiêu cũng đề cao cảnh giác, ánh mắt quét vào tận sâu trong rừng rậm, tinh thần lực cường đại khuếch tán, nhất thời chứng kiến một mảnh bóng đen rậm rạp đang cuốn tới.

- Không tốt, là Hạt Vĩ Phong, mọi người nhanh chóng tụ lại!

Lâm Tiêu quát lên chói tai.

Theo tiếng quát của hắn, thật nhiều Hạt Vĩ Phong như đàn châu chấu tràn qua.

- Trời ạ!

Giờ khắc này sắc mặt mọi người đều thay đổi, dù là Thần Phi luôn ổn trọng nhưng đồng tử cũng co rụt lại.

- Nhanh, mọi người mau tập hợp cùng nhau, đội hái thuốc bên trong, đội hộ vệ bên ngoài, nhất định phải ngăn trở.

Doãn Vô Vi khẩn trương hét lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui