Võ Đạo Đan Tôn

Nam tử tuấn mỹ kia mỉm cười, quay đầu vừa định cùng Lý Dật Phong nói cái gì, nhưng đột nhiên thần
tình cả người biến đổi, giật mình nhìn Thi Hoa trưởng lão:

- Ngươi nói cái gì, mười lăm tuổi? Lâm Tiêu này năm nay mới mười năm
tuổi? Mười lăm tuổi Tam chuyển Trung kỳ Chân Võ Giả, làm sao có thể,
ngươi sẽ không nói sai chứ?

Chẳng những là nam tử tuấn mỹ này, mấy người Mộ Lăng cũng đều ngây
người, ngay cả Lý Dật Phong ở bên cạnh một mực lạnh nhạt, trong con
ngươi cũng xẹt qua vẻ khiếp sợ, tuy rằng hắn từ trong miệng Thái Thúc
Ngọc điện chủ biết Lâm Tiêu là Tam chuyển Trung kỳ Chân Võ Giả, nhưng
căn bản không biết năm nay Lâm Tiêu chỉ mười lăm tuổi, ở trong mắt hắn,
còn tưởng rằng năm nay Lâm Tiêu chí ít mười bảy mười tám tuổi rồi này.

- Đương nhiên không có nói sai, năm nay Lâm Tiêu hắn chỉ có mười lăm
tuổi, cũng đã thu được quán quân thiên tài đệ tử đại tái của Tân Vệ
thành.

Lúc này trong lòng Thi Hoa trưởng lão mới có một tia thoải mái, cho các ngươi kiêu ngạo a.

Ánh mắt bọn người Lý Dật Phong nhìn về phía Lâm Tiêu đều biến hóa.

Quán quân thiên tài đệ tử đại tái của Tân Vệ thành, bọn họ căn bản không quan tâm, Tam chuyển Trung kỳ Chân Võ Giả, bọn họ cũng không quan tâm,
nhưng mười lăm tuổi Tam chuyển Trung kỳ Chân Võ Giả, bọn họ lại không
thể không quan tâm.

Phải biết rằng hiện tại tuy rằng bọn họ đều là Hóa Phàm cảnh Sơ kỳ võ
giả, nhưng tuổi của bọn họ đều ở hai mươi đến hai mươi hai trong lúc đó, thời điểm bọn họ mười lăm tuổi, hoàn toàn không có thành tựu như Lâm
Tiêu.


Coi như là Lý Dật Phong ưu tú nhất trong mấy người, cũng là ở thời điểm
mười sáu tuổi mới tấn cấp Tam chuyển Trung kỳ Chân Võ Giả.

Tại Hiên Dật quận thành, mười tám tuổi Tam chuyển Trung kỳ Chân Võ Giả,
là thiên tài, miễn cưỡng có tư cách tiến vào thiên tài huấn luyện doanh.

Như Lý Dật Phong mười sáu tuổi Tam chuyển Trung kỳ Chân Võ Giả, là thiên tài trong thiên tài.

Nhưng hôm nay...

- Lâm Tiêu sư đệ, tự giới thiệu một chút, ta là Hề Hiên Thanh, đệ tử Hề
gia của Hiên Dật quận thành, nếu như sau này sư đệ ở Hiên Dật quận thành có chuyện gì mà nói, có thể tìm ta.

Thanh niên tuấn mỹ đi tới trước mặt Lâm Tiêu vươn tay, thái độ của hắn
rõ ràng không giống lúc trước, thiên tài chỉ gặp phải nhân vật càng
thiên tài mới có thể cảm thấy áp lực.

- Lâm Tiêu!

Lâm Tiêu cũng đưa tay ra, cùng đối phương hơi nắm chặt.

- Nam Môn Thành!

- Lương Phương!

Lúc này hai tên đệ tử khác cũng đi tới tự giới thiệu, thái độ nhìn về phía Lâm Tiêu đã không có thản nhiên như lúc đầu.

Xác thực, hiện tại tuy rằng Lâm Tiêu ở cấp bậc không bằng bọn họ, nhưng
mười lăm tuổi Tam chuyển Trung kỳ Chân Võ Giả, tương lai hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, chí ít ở trên trình độ thiên tài, là hoàn toàn
không yếu hơn bọn họ.

- Mộ Lăng!

Sau cùng đi tới là Mộ Lăng, đôi mắt đẹp trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiếu kỳ nhìn Lâm Tiêu, môi đỏ mọng khẽ cười nói:

- Không nghĩ tới đại tỷ ta lại có thể nhìn nhầm, lúc trước chỉ là đùa
một chút, sau này tiểu đệ đệ cũng đừng có khi dễ đại tỷ tỷ a.

Ngọc thủ nhu nhược không xương kia của nàng cùng Lâm Tiêu nhẹ nhàng nắm
chặt, trong nháy mắt nắm chắc lại dùng móng tay ngón út nhẹ nhàng gãi
gãi lòng bàn tay Lâm Tiêu.

- Lâm Tiêu, thiên tài huấn luyện doanh cạnh tranh kịch liệt không gì
sánh được, đến lúc đó ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng, đương nhiên, mấy
người chúng ta đều là đệ tử của thiên tài huấn luyện doanh, sau này nếu
như ở trong trại huấn luyện gặp phải vấn đề gì, ngươi có thể tìm đến
chúng ta, có chúng ta ở đó, tuyệt đối sẽ không để ngươi ở trong trại
huấn luyện chịu thiệt.

Hề Hiên Thanh mỉm cười nói.

Mấy người bọn họ cùng Lý Dật Phong như nhau, đều là đệ tử của Vũ Điện
trong thiên tài huấn luyện doanh, phân điện của Vũ Điện tại Hiên Dật

quận thành vô cùng khổng lồ, trong đó đệ tử đông đảo, đệ tử cấp bậc bất
đồng, vòng tròn giao lưu tự nhiên cũng không giống, quan hệ cũng khác
hẳn, hôm nay mặc dù Lâm Tiêu chỉ là Tam chuyển Trung kỳ, nhưng ở trong
mắt bọn người Hề Hiên Thanh, đã xem hắn là một thành viên trong vòng
tròn của mình.

- Vậy trước tiên cám ơn mấy sư huynh sư tỷ.

Lâm Tiêu cười nói.

- Lý Dật Phong, Lâm Tiêu, mấy người chúng ta còn có việc, trước cáo từ, có cơ hội trong trại huấn luyện lại tái kiến.

Hề Hiên Thanh cười khoát tay, lúc này một đám người cùng Lâm Tiêu cáo biệt ly khai.

- Mấy gia hỏa này.

Lý Dật Phong lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Tiêu:

- Thật là không nhìn ra, mười lăm tuổi Tam chuyển Trung kỳ Chân Võ Giả,
thảo nào có thể làm cho điện chủ tự mình tiếp kiến, lại nói tiếp ta còn
phải cảm tạ các ngươi, nếu không phải có các ngươi, ta còn uống không
được Long Tiên Hương mà Thái Thúc Ngọc điện chủ cất kỹ, ta cũng chỉ là
lần thứ ba uống được, đó chính là tinh phẩm a, mỗi một lần uống mùi vị
đều tuyệt vời như vậy.

Lý Dật Phong nhẹ nhàng cảm khái nói.

- Long Tiên Hương, mới vừa rồi trà kia nguyên lai là Long Tiên Hương,
không biết là làm sao ngâm chế thành, thời điểm ta vừa mới uống vào
bụng, cảm giác như Nguyên Lực trong cơ thể mình bị tinh lọc, chiết xuất.

Thi Hoa trưởng lão nhịn không được cảm khái nói:

- Ta dừng lại ở Hóa Phàm cảnh Trung kỳ đã không ít năm, trước đây tinh
luyện Nguyên Lực thế nào cũng không thể đem độ tinh khiết đề cao, cho
nên không cách nào tấn cấp đến Hóa Phàm cảnh Trung kỳ đỉnh phong, nhưng
sau khi uống một chén trà kia, lại làm cho Nguyên Lực của ta có được

tinh lọc, chí ít vượt qua mấy năm khổ công, hiện tại ta đối với tấn cấp
Hóa Phàm cảnh Trung kỳ đỉnh phong lại có lòng tin.

- Đó là tự nhiên.

Lý Dật Phong cười hắc hắc:

- Các ngươi đừng xem đây chỉ là một bình trà nho nhỏ, một bầu nho nhỏ
như vậy... giá trị ít nhất mười triệu lượng Bạch Ngân, mà các ngươi uống một chén nhỏ kia, giá trị cũng trên trăm vạn lượng.

- Cái gì?

Lâm Tiêu cùng Thi Hoa trưởng lão mở trừng hai mắt, hai người đều rất giật mình.

Một bình trà giá trị mười triệu lượng, một ly trà giá trị trên trăm vạn
lượng, Lâm Tiêu cùng Thi Hoa trưởng lão liếc nhau, đều cảm thấy khó có
thể tin.

Một trăm vạn lượng đó là cái khái niệm gì? Phải biết rằng Lâm Tiêu huyết tẩy Huyết Ma mã tặc đoàn, thu được quán quân thiên tài đệ tử đại tái
của Tân Vệ thành, hơn nữa bản tôn cùng Toản Địa Giáp phân thân liên hợp
liệp sát Yêu Thú đẳng cấp cao, trừ chuyển hóa thành giá trị cống hiến Vũ Điện, tất cả ngân lượng trên người tập hợp cũng chỉ có bốn năm trăm vạn mà thôi, nhưng giá trị một chén trà nhỏ kia liền trên trăm vạn lượng,
hầu như tương đương với một phần tư gia sản của mình.

Từ khi bản thân thu được phân thân Toản Địa Giáp đến bây giờ, tất cả
tiền lời tập hợp, dĩ nhiên mua không nổi một bình trà mà Thái Thúc Ngọc
điện chủ uống, cái này, cái này khó tránh khỏi cũng quá điên cuồng ah.

- Đó là tự nhiên.

Lý Dật Phong lại chẳng có gì lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận