Võ Đạo Đan Tôn

- Nhưng lần đó cấp độ đệ tử
cũng không mạnh bằng lần này, các ngươi xem, nguyên bản bài danh trước
ba, đều là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Hiên Dật quận thành chúng
ta, Lâm Tiêu này quyết không kém Lâm Hiên năm đó.

- Nói đến Lâm Hiên, ta thế nào cảm giác Lâm Tiêu này cùng Lâm Hiên kia có điểm giống nhau?

- Ngươi không nói ta còn không cảm giác, ngươi vừa nói như vậy, tựa hồ thật là rất giống.

Sau khi thấy bài danh của Lâm Tiêu, toàn bộ thiên tài huấn luyện doanh
trải qua thời gian im lặng ngắn ngủi, liền nổ tung như là nồi chảo sôi
trào, tiếng nghị luận kịch liệt, như khói báo động cuồn cuộn, xông thẳng lên trời, chấn đến tầng mây trên bầu trời tựa hồ tán loạn.

Thật sự là bài danh của Lâm Tiêu quá khoa trương, khoa trương đến trình
độ làm cho bọn họ hầu như không cách nào tiếp thu. Trên thực tế, thân
phận đệ tử Tân Vệ thành của Lâm Tiêu tuy rằng làm mọi người xem thường,
nhưng đó là bởi vì Tân Vệ thành thủy chung không có cao thủ gì, địa vực
cũng không ảnh hưởng đại cục, mọi người khó có thể tin là Lâm Tiêu ở
đẳng cấp Tam chuyển Trung kỳ, bài danh không ngờ so với Tam chuyển đỉnh
phong Cổ Luân còn cao hơn, điều này làm cho mọi người không có biện pháp tin tưởng.

Ở trong võ giả, vượt cấp khiêu chiến kỳ thực cũng không ít thấy, thật sự là quá bình thường, càng huống chi Tam chuyển chỉ là một đẳng cấp nhỏ,
thiên tài có thể ở thời điểm Tam chuyển Trung kỳ, liệp sát Tam chuyển
đỉnh phong Chân Võ Giả chỗ nào cũng có, mấu chốt là nhân vật như Cổ Luân bản thân cũng là thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến, mà Lâm Tiêu
càng có thể vượt cấp khiêu chiến Cổ Luân, cái này đã không cách nào dùng thiên tài để hình dung, mà là yêu nghiệt.

Xa xa trong đình đài, bọn người Hề Hiên Thanh cũng ngẩn ngơ, chợt nhịn không được kích động.

- Ha ha, xem ra chúng ta cũng trông nhầm, thực lực của Lâm Tiêu sư đệ vượt xa chúng ta phỏng chừng a.

- Không hổ là thiên tài Vũ Điện ta, nên có khí thế này.

- Nói thật a, thiên phú của Lâm Tiêu sư đệ khiến ta cũng có điểm đố kị,
nếu để cho bọn họ biết Lâm Tiêu sư đệ năm nay mới chỉ mười lăm tuổi mà
nói, còn không biết bọn họ sẽ khiếp sợ thành thế nào.

- Mặc kệ thế nào, sau này chúng ta ở trong thiên tài huấn luyện doanh phải mật thiết bảo vệ hắn.

Bọn người Hề Hiên Thanh cười ha ha, trong con ngươi mang theo khiếp sợ lại tràn đầy vui mừng.

Đối với võ giả vây xem ở chung quanh khiếp sợ, đệ tử của lục đại vệ
thành còn lại như Thanh Nham thành, Nguyệt Linh thành ngoài khiếp sợ ra, đồng thời là khó có thể tiếp thu, thứ hạng của Lâm Tiêu vừa đoạt tới,
khiến địa vị Tân Vệ thành đề thăng tới đệ nhất trong lục đại vệ thành,
mà bọn người Thanh Nham thành, Nguyệt Linh thành thì xếp hàng ở phía
sau.

Đôi mắt đẹp của Hoa Phong Tú nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, trong ánh mắt thu
ba lưu chuyển, sau một lát, quay đầu nhìn Cổ Luân đột nhiên cười:

- Hai người chúng ta tranh nửa ngày, không nghĩ tới đệ nhất lại bị người khác đoạt đi.

- Người khác có thực lực này, tất nhiên không thể trách ai.

Cổ Luân mặc hắc bào, dung mạo tuấn lãng đạm mạc nói.

Trên mặt Hoa Phong Tú lộ ra một tia giật mình, hiển nhiên không ngờ rằng Cổ Luân sẽ nói như vậy.

Ánh mắt Cổ Luân nhìn về phía Hoa Phong Tú, khóe miệng cong cong lên vẻ tươi cười:

- Ta biết ngươi muốn nói gì, bất quá một lần trắc thí mà thôi, không coi là cái gì, kế tiếp còn nhiều thời gian, Lâm Tiêu này là một kình địch,
bất quá sân khấu của ta không ở nơi này, nếu như ngươi muốn khiêu chiến
hắn, đòi lại bài danh thuộc về bản thân mà nói, ta cũng không ngại xem
một chút.

Cổ Luân đạm mạc cười, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn năm mươi thiên tài đứng đầu trên bài danh ngọc bích kia.

Hắn còn không biết Hoa Phượng Tú đánh cái chủ ý gì mới lạ, muốn mình
khiêu chiến Lâm Tiêu, đòi lại bài danh thuộc về bản thân? Buồn cười, ở
trong mắt hắn, đệ nhất lục đại vệ thành chẳng qua là hư danh mà thôi, dù hắn thắng Lâm Tiêu thì như thế nào đây, chỉ nhảy vào trước năm mươi,
trước mười trên bài danh ngọc bích, thậm chí trước năm, mới có thể chân
chính đạt được tất cả thế lực của Hiên Dật quận thành thừa nhận.

Càng huống chi trước kia Lâm Tiêu biểu hiện cũng cho hắn chấn động rất
lớn, vô luận là tốc độ, đao pháp, cũng làm cho Cổ Luân hiểu được Lâm
Tiêu bài danh cũng không phải hắn may mắn được tới, mà là chân chính có
thực lực này. So với cùng Lâm Tiêu tranh đoạt một cái hư danh, còn không bằng nắm cơ hội ở thiên tài huấn luyện doanh, nỗ lực đề thăng bản thân, hảo hảo tu luyện, nhanh chóng tiến nhập Hóa Phàm cảnh Sơ kỳ.

Hoa Phong Tú ngẩn ra, chợt trên mặt cười như hoa.

- Nếu ngay cả ngươi cũng không muốn tranh đoạt đệ nhất hư danh này, ta
một cô gái yếu đuối tất nhiên cũng không có cái tâm tư này.

Hoa Phong Tú thần thái tự nhiên, khóe miệng mỉm cười, tâm tư bản thân bị Cổ Luân xuyên thủng, nhưng nàng lại không có xấu hổ chút nào.

- Ha ha, Lâm Tiêu, làm rất tốt.

Chỗ trận doanh của Tân Vệ thành, Trâu Giang mặt tươi cười vỗ bả vai Lâm
Tiêu, mà đám người Thi Hoa trưởng lão cũng là vẻ mặt mỉm cười.

Trên thực tế, mặc dù bọn họ đối với Lâm Tiêu tràn ngập lòng tin, cũng
không nghĩ đến thực lực của Lâm Tiêu sẽ mạnh như thế, ngay cả Thanh Nham thành Cổ Luân cũng có thể vượt qua luôn, đạt được đệ tam trong tất cả
học viên tân tấn.

Hơn nữa bọn họ cũng biết, đây còn chưa phải là thực lực chân chính của
Lâm Tiêu, hắc sắc thạch bích kia chỉ dùng để trắc thí thực lực võ giả,
đối với Luyện Dược Sư trắc thí cũng không mạnh, tuy rằng uy áp của Hắc
Ám Yêu Long miễn cưỡng coi như là trắc thí tinh thần cùng ý chí, nhưng
tương đối không rõ ràng, bọn họ đã gặp qua Lâm Tiêu thi triển Khống Thần Quyết cùng Tinh Thần Nguyên Toa, nếu như cộng thêm thân phận Luyện Dược Sư, nói không chừng bài danh thậm chí có thể đạt tới đệ nhất.

- Không nghĩ tới mấy vị đều là thiên tài như thế, nếu trắc thí kết thúc, mấy vị hãy đi theo ta, ta giúp các ngươi làm một chút thủ tục.

Nam tử áo đen dẫn dắt bọn người Lâm Tiêu kia vẻ mặt không khỏi khiếp sợ, chợt trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười vô cùng nhiệt tình.

Lúc này, nam tử áo đen kia mang theo đám người Lâm Tiêu đi vào trong thiên tài huấn luyện doanh.

- Hừ!

Thời điểm đi qua đám đệ tử Mộ Thạch thành, Bạch Mông tay cầm chiến đao,
ánh mắt như đao phong xẹt qua năm tên đệ tử Mộ Thạch thành, tiếng hừ
băng lãnh kia rõ ràng truyền vào trong tai các đệ tử Mộ Thạch thành.

Sắc mặt đám người Dương Thiên đều biến đổi, lúc đỏ lúc trắng, muốn nói
ngoan thoại, nhưng đến bên mép lại ngoan ngoãn im lặng, một tiếng ậm ừ
cũng không dám nói ra.

Đợi đội ngũ Lâm Tiêu đi qua, nhân viên công tác dẫn dắt mấy đội ngũ
Thanh Nham thành mới dẫn theo rất nhiều đệ tử theo sát lên, ngay sau đó
là Nguyệt Linh thành, Hưng Nguyên thành, Mộ Thạch thành, Hắc Thổ thành
mấy đại vệ thành, hiển nhiên nhân viên công tác dẫn dắt đội ngũ của các
đại vệ thành đều biết quy củ, bài danh đội ngũ là dựa theo bài danh trên ngọc bích định ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui