Võ Đạo Đan Tôn

Bang bang BOANG...

Lâm Tiêu lập tức bổ ra ba đao, đao đao lăng lệ ác liệt dị thường, hóa thành nguyên lực hồng lưu bổ vào trên kiếm quang.

Đao khí và kiếm khí va chạm rồi sau đó nổ tung, đao khí hoàn toàn mất
đi, mà kiếm khí của đối phương lại vẫn còn một tia lưu lại, chém thẳng
đến.

Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết thi triển, thân hình Lâm Tiêu bỗng nhiên phiêu
hốt, hóa thành một đạo tàn ảnh tránh đi công kích của đối phương.

Xuy xuy Xùy~~

Kiếm khí lưu lại chém xuống trên mặt đất ra đạo đạo bạch ngân, nếu như
không phải Lâm Tiêu né tránh kịp thời, chỉ sợ đã bị kiếm khí lưu lại kia đánh trúng.

- Ha ha, chút thực lực đó của ngươi cũng dám tiếp nhận khiêu chiến của ta?

Xem ra hôm nay ngươi phải không công tiễn đưa ta ba triệu lượng rồi, vừa hay để ta dùng để mua đan dược tu luyện.

Hạ Nhất Minh ha ha cười nói, thông qua giao thủ ngắn ngủi lúc trước, hắn đã cảm nhận được đao pháp Lâm Tiêu tuy rằng không kém, nhưng cường độ
nguyên lực của hắn lại không cách nào sánh được với mình.

- Cũng đúng, ngươi một Chân Võ giả tam chuyển trung kỳ sao có thể sánh
được với Chân Võ giả tam chuyển đỉnh phong như ta được, huống chi ta tu
luyện chính là công pháp Địa cấp đê giai, kiếm pháp cũng là Địa cấp đê
giai, thân pháp, phòng ngự không cái nào không phải, ngươi một đệ tử Tân Vệ Thành nho nhỏ lấy gì so với ta.

Hạ Nhất Minh giờ phút này trong nội tâm tràn đầy tin tưởng, hắn thậm chí đang suy tính sau khi mình đạt được ba triệu lượng sẽ sử dụng thế nào.

- Xem ra ta quả thật phải lần nữa lựa chọn một môn công pháp rồi, công
pháp cường đại hay không trực tiếp quan hệ đến cường độ nguyên lực, mà
cường độ nguyên lực lại thể hiện ở lực công kích.

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vào Hạ Nhất Minh, trong nội tâm không có bối rối.

Hắn trước kia cũng không toàn lực ứng phó, chỉ là lợi dụng đao khí thuần túy giao thủ với đối phương, chính là để cảm giác cường độ nguyên lực
của đối phương một chút. Nếu như là ở nơi như Tân Vệ Thành, nhưng Chân
Võ giả tam chuyển đỉnh phong kia đối mặt với một chiêu này của Lâm Tiêu
về mặt nguyên lực căn bản không có ưu thế gì, bởi vì công pháp của bọn
hắn không có khả năng quá mạnh mẽ, nhưng sau khi đi vào Thiên Tài Huấn
Luyện Doanh lại khác, có thể tiến vào đây đều là thiên tài đỉnh tiêm
trong các thế lực lớn, vì bồi dưỡng bọn hắn, công pháp mà các thế lực
lớn cấp cho bọn hắn khẳng định hơn xa các võ giả bình thường.

Ngưng Nguyên Công tuy rằng là công pháp Nhân cấp cao giai, lại thuộc
loại đỉnh tiêm trong Nhân cấp cao giai, nhưng so sánh với Địa cấp đê
giai của Hạ Nhất Minh lại không có bao nhiêu ưu thế cả.

Thông qua kiểm tra đo lường trước kia, Lâm Tiêu cảm giác được rõ ràng điểm yếu của mình so với những thiên tài này.

- Bại cho ta.

Hạ Nhất Minh chí khí hào hùng, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang,
trường kiếm trong tay không ngừng công kích tới Lâm Tiêu, mà Lâm Tiêu
cũng lao đến, chiến đao đạo đạo bức người, hai đạo quang ảnh tốc độ kinh người điên cuồng va chạm, mỗi một lần va chạm đều bắn ra thanh âm nổ
vang đáng sợ.

- Lâm Tiêu này và Hạ Nhất Minh thật sự là ngang tay.

- Bất quá xem phần thắng, Hạ Nhất Minh lại cao hơn Lâm Tiêu không ít.

- Đó là khẳng định, ở mặt nguyên lực, Hạ Nhất Minh mạnh hơn Lâm Tiêu một chút, mà phương diện khác hai người cũng không kém bao nhiêu, bất quá
Hạ Nhất Minh dù sao cũng là thiên tài Nguyên Võ Thánh Địa phân bộ Hiên
Dật Quận Thành, công pháp, võ kỹ tu luyện đều không kém, mà Lâm Tiêu lại đến từ nơi nhỏ bé như Tân Vệ Thành, công pháp tu luyện khẳng định không bằng Hạ Nhất Minh.

- Như thế, các ngươi nhìn thân pháp của Lâm Tiêu kia, phiêu hốt bất định mờ ảo dị thường, tuy rằng đáng sợ, nhưng cũng không tốt bao nhiêu, rất
có thể chỉ là thân pháp Nhân cấp cao giai, chỉ có điều được Lâm Tiêu kia tu luyện đến cảnh giới cao nhất, cho nên mới có thể cân sức ngang tài
với Hạ Nhất Minh tu luyện thân pháp Địa cấp đê giai.

- Ta cũng coi trọng Hạ Nhất Minh, ở phương diện võ kỹ, công pháp, Lâm
Tiêu kia chịu thiệt, tổn hại, bất lợi quá lớn, hơn nữa đẳng cấp một
người là tam chuyển trung kỳ, một người là tam chuyển đỉnh phong, Lâm
Tiêu kia có thể kiên trì đến bây giờ đã có chút không dễ rồi.

- Chẳng lẽ bài danh trên bài danh ngọc bích thật sự có sai lầm.

- Vậy cũng chưa chắc, Lâm Tiêu khi khảo khí ở thạch bích màu đen ta cũng đi xem, hắn thi triển một môn thân pháp tốc độ cực nhanh, có thể so với võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, bất quá loại thân pháp tốc độ này có lẽ
chỉ có thể dùng khi lẩn trốn, trong chiến đấu rất khó khống chế, khi
khảo thí có thể là ở phương diện này tăng phúc thêm cho hắn, bất quá hai người khiêu chiến so đấu cũng không phải là tốc độ ai chạy nhanh hơn.

Bên ngoài khiêu chiến thất, không ít đệ tử vây xem trong miệng đều phát
ra trận trận thanh âm nghị luận, thân là thiên tài trong Thiên Tài Huấn
Luyện Doanh, thực lực và ánh mắt của bọn hắn tự nhiên không kém, chiến
đấu giữa Lâm Tiêu và Hạ Nhất Minh có thể dễ dàng nhìn thấu được.

So với những người khác coi trọng Hạ Nhất Minh, trong lòng Kỷ Hồng bọn
hắn tuy rằng cũng không bối rối, nhưng lại âm thầm lo lắng.

Bởi vì bọn hắn nhìn ra, đến tận giờ, Lâm Tiêu vẫn còn chưa bạo lộ thực
lực tam chuyển hậu kỳ của hắn, hơn nữa ngay cả đao ý, thân phận Luyện
Dược Sư đều chưa triển lộ ra, thậm chí ngay cả Địa cấp đao pháp như Luân Hồi Đao Quyết cũng chưa thi triển, bởi vậy tự nhiên phải rơi vào hạ
phong

XIU.... XIU... XÍU... UU!

Dưới các đợt tiến công điên cuồng của Hạ Nhất Minh, thân hình Lâm Tiêu
không ngừng chớp động như một đạo gió mát phiêu hốt bất định, không
ngừng né tránh, chuyển dời vị trí trong đạo đạo kiếm quang.

- Đến lúc phản kích rồi.

Trong chiến đấu Lâm Tiêu bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang, phi tốc lui về phía sau, rơi vào một góc trong khiêu chiến thất.

Hổn hển, hổn hển.

Lâm Tiêu thở phì phò kịch liệt, trán đầy mồ hôi, thông qua khoảng thời
gian kịch liệt ngăn cản lúc trước, Lâm Tiêu đối với các phương diện của
mình khác gì với một gã Chân Võ giả tam chuyển đỉnh phong tu luyện Địa
cấp võ kỹ đã hiểu rất rõ, đồng thời cũng đối với con đường phát triển
sau này của mình có nhận thức mới.

Không có loại cảm nhận tự mình trải nghiệm này, Lâm Tiêu rất khó có thể nhanh chóng phát triển được.

- Sao hả? Sao không đánh tiếp, chuẩn bị đầu hàng sao?

Hạ Nhất Minh cầm trong tay bảo kiếm, chậm rãi đi về phía Lâm Tiêu:

- Lâm Tiêu, có lẽ ngươi ở trong Tân Vệ Thành các ngươi xưng vương xưng
bá, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến không ít võ giả bình thường,
nhưng đi tới Hiên Dật Quận Thành này ngươi so với cái gì cũng không
bằng.

- Lần này ngươi thua ta, thua ba triệu lượng, là cho ngươi một bài học
khiến ngươi biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, về sau
không nên liều lĩnh vậy nữa, đồng thời, Hạ Nhất Minh ta cũng muốn lấy
lại thứ thuộc về mình.

Giờ phút này trong lòng của hắn cực kỳ đắc ý và thoải mái, theo hắn thấy thì Lâm Tiêu đã không còn lực hoàn thủ trước công kích của mình nữa,
chỉ cần mình thêm chút sức là có thể đánh bại đối phương dễ dàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui